Home Sáng tác mới Rượu mình ta

Rượu mình ta

Mình ta đổ chiều quạnh quẽ

Rượu nhạt hơi cay

Đời nhạt mùi say

Lời buồn vô nghĩa thay!

 

Ta ngồi

Vài ba bóng cười cười

Nghe máu chẳng còn tươi

Thình thịch tuôn cạn đời

Lồng ngực vang nhịp thời

Bóng người váng vất màu ma quỷ

Ta vẫn ở đây nơi đám đông này

Chẳng chút gì liên hệ

 

Ta diễn vai ta hết một chiều mê

Giả say ly rượu nhạt

Giả cười xa lạ

Thời gian chẳng lối về

Vai diễn mờ nhân cách

 

Những bóng ma đã đi qua đời ta

Mặt mặt lùi xa

Cả nét mặt của ta

Vốn cười giả dối

Cũng lùi xa

 

Ta khát thèm

Giọt rượu nồng đơn độc

Nơi sa mạc hư vô

Ta múa cuồng si

Điệu vô thanh

Không vết chân nào lưu lại

Hạt hạt cát vàng tung bão tố

 

Ta khát thèm một đỉnh hoang sơn

Hú lên lời man dại

Tâm can trống rỗng phận người

Chỉ còn buồn thôi

Buông buông tuyết rụng

Phủ màu đơn côi

 

Ta khát thèm hút máu ta

Tự tái lập mình trong cơn cuồng bất tử

Ôi cái chết bất tử

Xác thân nào cũng vô nghĩa như nhau

Chỉ nụ cười còn sâu

Sau vạn điều giả dối

Và sự sống còn lâu

Mặc ta còn hay mất

 

Thôi thôi đã cạn ngày

Chẳng rượu nào say

Chẳng nụ cười hạnh phúc

Và chẳng ai đơn độc

Chờ một lần không vai

 

Hà Thủy Nguyên

Đoái hoài

Hồn thơ khép… tình động mờ… vệt nắng hờ… nhạt nhạtNém chút trầm lòng không ai chạmCuộn mây giăng gỡ mãi vẫn rối bùiTơ tóc điểm màu phai tình nhạt sắcLy vỡ rồiĐem đổ giữa thời gian Viết cứ viết bài thơ không tiếng vọngChút tơ lòng cũng đứt nốt cho xongTa lại về chố cũ mênh môngNép thân tàn giường lạnh Mở lòng ngóTâm tình cạnChút hương thừaCũng vừa tanThơ lại nhuốm trần gian Tay vuốt nắng cứa đauƯá giọt giọt rầuThiền tâm chẳng

Xõa

Bước nhẹ vào đêm nhạc loang loang rớt ánh vàng trăng sao biền biệtTa vuốt một cung đàn lặng phím chùng tơ tưởng cõi thần linhBa ngàn thế giới giáng trầnLinh lung thơ lóe lòng phàm Giọt đêm, giọt đêm,Vào mắt ai layBóng gió vờn cố đô ám niên vạn kỷ Ta lần lữa một cung đàn cũTóc huyền linh buông xõa bởi đâuMắt ơ hờ bất động bởi đâuTa lại bước vào ta sâu thăm thẳm tháng năm Ta bới nếp nhăn ký ứcChẳng

Thuyết giảng về nỗi buồn

Trong tôi Ai đang khóc Giọt lệ hình người Lăn bờ vực Hỏa ngục Hay héo khô Sa mạc nơi tận cùng thế giới Khóc cánh thiên thần rơi rụng Khóc anh hùng như bụi tàn Khóc ngày mai, ngày mai, ngày mai Nhịp nhịp thời gian đi lại đến   Có con người trong tôi luôn khóc Giữa hân hoan Giữa trò đùa quái đản Kẻ lữ hành lang thang Tạt ngang vũ trụ   Tôi thuyết giảng về nỗi buồn miên man Như

Thèm ngủ và mơ mộng

Trà chớm nhạtTa thèm cơn ngủ cũẢo mộng vừa qua chẳng đọng lại cõi tâmBày biện ruột gan góc chợ nghèo chật hẹpThèm mây ngàn xao động chốn sơn lâm Hồn ta nay đã cũ rồiNhững tâm tư già nua mệt mỏiNhững hơi trà vô vọng chẳng kéo nổi thời gian Hôm nay ta lại buồn trànThế gian tròng trành câu thơ nghiêng ngảÁnh mùa thu hắt giấc mộng chẳng thành cơn Hôm nay ta cứ dỗi hờnLắng tai nghe tiếng đời đi trước ngõKéo

Vò đôi vần thơ

Ướt lạnh mi đêm sầu úa tóc Bụi vàng lấm tấm tứ thơ bay Chén trà đã nhạt tình chợt lặng Chữ vò tâm nát bởi ai đây Ai hay lưu vết hài cõi mộng Cả một dòng sông tuột cõi mờ Chân không chạm đất mây ôm ấp Sóng lòng xô lệch tứ thơ trôi Viễn cảnh xa xôi chân trời ảo Lý tưởng cũng tàn tứ thơ tan Chim ngàn bay lạc đêm hoang lạnh Trầm cạn hương rồi ta bỗng phai Còn