Home Sáng tác mới Rượu mình ta

Rượu mình ta

Mình ta đổ chiều quạnh quẽ

Rượu nhạt hơi cay

Đời nhạt mùi say

Lời buồn vô nghĩa thay!

 

Ta ngồi

Vài ba bóng cười cười

Nghe máu chẳng còn tươi

Thình thịch tuôn cạn đời

Lồng ngực vang nhịp thời

Bóng người váng vất màu ma quỷ

Ta vẫn ở đây nơi đám đông này

Chẳng chút gì liên hệ

 

Ta diễn vai ta hết một chiều mê

Giả say ly rượu nhạt

Giả cười xa lạ

Thời gian chẳng lối về

Vai diễn mờ nhân cách

 

Những bóng ma đã đi qua đời ta

Mặt mặt lùi xa

Cả nét mặt của ta

Vốn cười giả dối

Cũng lùi xa

 

Ta khát thèm

Giọt rượu nồng đơn độc

Nơi sa mạc hư vô

Ta múa cuồng si

Điệu vô thanh

Không vết chân nào lưu lại

Hạt hạt cát vàng tung bão tố

 

Ta khát thèm một đỉnh hoang sơn

Hú lên lời man dại

Tâm can trống rỗng phận người

Chỉ còn buồn thôi

Buông buông tuyết rụng

Phủ màu đơn côi

 

Ta khát thèm hút máu ta

Tự tái lập mình trong cơn cuồng bất tử

Ôi cái chết bất tử

Xác thân nào cũng vô nghĩa như nhau

Chỉ nụ cười còn sâu

Sau vạn điều giả dối

Và sự sống còn lâu

Mặc ta còn hay mất

 

Thôi thôi đã cạn ngày

Chẳng rượu nào say

Chẳng nụ cười hạnh phúc

Và chẳng ai đơn độc

Chờ một lần không vai

 

Hà Thủy Nguyên

Đoái hoài

Hồn thơ khép… tình động mờ… vệt nắng hờ… nhạt nhạtNém chút trầm lòng không ai chạmCuộn mây giăng gỡ mãi vẫn rối bùiTơ tóc điểm màu phai tình nhạt sắcLy vỡ rồiĐem đổ giữa thời gian Viết cứ viết bài thơ không tiếng vọngChút tơ lòng cũng đứt nốt cho xongTa lại về chố cũ mênh môngNép thân tàn giường lạnh Mở lòng ngóTâm tình cạnChút hương thừaCũng vừa tanThơ lại nhuốm trần gian Tay vuốt nắng cứa đauƯá giọt giọt rầuThiền tâm chẳng

Ta thôi thần nhân

Nấn ná mưa sa Sa dải ngân hà Tha hương ta lênh đênh chẳng chân trời níu kéo Tha hương ta sa nẻo không nhà   Có những con đường đi đi mãi Vết hài đỏ vệt đau dài Có vài đêm dài như mưa Đứt nối hay đứt ruột Cũng tiêu tàn theo ta   Ta đã nghe những tiếng ồn trôi qua Kìa phận người không còn thơ nữa Ta - vị thần quên lối Lạc loài trong kiếp thần nhân Hứng mưa

Kiệt

Cạn kiệt đêm Trăng ẩn mình bóng tối thẳm sâu Thơ lạc lối giữa từ ngữ mênh mông Tôi - dòng sông chẳng đổ về đâu Nghe thời gian ngưng đọng   Rượu kiệt rồi Vài giọt đọng bờ môi Người tình yêu dấu ơi Nếu kiệt một đời yêu Rồi thế giới vẫn tơi bời Vàn vàn mảnh vỡ gương soi thế giới Màn đêm vẫn một màu dù phản chiếu nơi đâu   Có những bóng ma già nua đã kiệt quệ cơn

Nam ai tóc vương trăng

Dậy mùi cơn điên vào mâyTrăngOán than phần phật gió mây ngànMộng trần đã bén thời tiêu tánMiệng trăng mỉm khoé hạnh cười tàn Í ơiLòng trăng còn lả lơiTrỗi cơn hoang dã bạo dâm đờiMệnh người tơi tả cơn thành bạiTrắng tay hồn lặng miệng mỉm cười Nguyêt khúc lặng thinhMệnh bỗng rùng mìnhPhong trần gào thétTinh bỗng hiện hình Dập dềnh cơn nước nổi trôi quốc vận xoay vầnHồn hát Nam ai trông vời cổ quốcLênh đênh một cuộc đợi chờ mai hậu

Nguội lạnh

Tôi đã chết trước khi vào cuộc sống Lòng tro tàn phơ phất tóc vương mây Đeo mặt nạ nổi chìm cùng vai diễn Kịch khép màn, hồn chẳng chịu về tây Cố học tham cợt cười cùng nhân loại Cố si mê cho tròn cuộc ái ân Cố sân hận mà nhập tâm tuồng ảo Sợi duyên nào đứt nối Tôi và người Hợp tan Tôi đi ngược chiều luồng gió thế gian Những gương mặt lướt đi mờ bóng Nhân duyên mảnh dường