Home Sáng tác mới Rượu mình ta

Rượu mình ta

Mình ta đổ chiều quạnh quẽ

Rượu nhạt hơi cay

Đời nhạt mùi say

Lời buồn vô nghĩa thay!

 

Ta ngồi

Vài ba bóng cười cười

Nghe máu chẳng còn tươi

Thình thịch tuôn cạn đời

Lồng ngực vang nhịp thời

Bóng người váng vất màu ma quỷ

Ta vẫn ở đây nơi đám đông này

Chẳng chút gì liên hệ

 

Ta diễn vai ta hết một chiều mê

Giả say ly rượu nhạt

Giả cười xa lạ

Thời gian chẳng lối về

Vai diễn mờ nhân cách

 

Những bóng ma đã đi qua đời ta

Mặt mặt lùi xa

Cả nét mặt của ta

Vốn cười giả dối

Cũng lùi xa

 

Ta khát thèm

Giọt rượu nồng đơn độc

Nơi sa mạc hư vô

Ta múa cuồng si

Điệu vô thanh

Không vết chân nào lưu lại

Hạt hạt cát vàng tung bão tố

 

Ta khát thèm một đỉnh hoang sơn

Hú lên lời man dại

Tâm can trống rỗng phận người

Chỉ còn buồn thôi

Buông buông tuyết rụng

Phủ màu đơn côi

 

Ta khát thèm hút máu ta

Tự tái lập mình trong cơn cuồng bất tử

Ôi cái chết bất tử

Xác thân nào cũng vô nghĩa như nhau

Chỉ nụ cười còn sâu

Sau vạn điều giả dối

Và sự sống còn lâu

Mặc ta còn hay mất

 

Thôi thôi đã cạn ngày

Chẳng rượu nào say

Chẳng nụ cười hạnh phúc

Và chẳng ai đơn độc

Chờ một lần không vai

 

Hà Thủy Nguyên

Sầu đêm mưa

Ta rầu mưa chẳng thành cơn Có ai cô đơn như ta Bên ô cửa tủi hờn chết lịm Thế gian đã nhen mùa thảm bại Vị tầm thường mặn chát đầu môi Bên thềm chẳng giọt mưa rơi Mà ta ướt đầm sương tóc Ta đã mơ những mùa thanh vắng Vắng lặng này mênh mông Ta trôi tựa dòng sông In bóng Một cõi không Họ lãng quên ta Như lãng quên sầu thương Những tên hề chèo nghênh ngang chẳng màng mặt

Vò đôi vần thơ

Ướt lạnh mi đêm sầu úa tóc Bụi vàng lấm tấm tứ thơ bay Chén trà đã nhạt tình chợt lặng Chữ vò tâm nát bởi ai đây Ai hay lưu vết hài cõi mộng Cả một dòng sông tuột cõi mờ Chân không chạm đất mây ôm ấp Sóng lòng xô lệch tứ thơ trôi Viễn cảnh xa xôi chân trời ảo Lý tưởng cũng tàn tứ thơ tan Chim ngàn bay lạc đêm hoang lạnh Trầm cạn hương rồi ta bỗng phai Còn

Thở than

Vớt cánh đào đáy xuân rung rung động Cả một mùa nhan sắc đã hoàng hôn Ta nhoài mình sườn núi sũng mưa tuôn Lưa thưa tịch tình tang đàn mang mang ánh thiều quang vẳng vang khuất động Hãy nghe tiếng thở than Khắc xuân tàn Và đêm êm đềm lụa là ve vuốt thịt da   Có những ký ức đã xa Đọng nơi mi mắt Có đáy hồ trong bích ngọc Cô độc thẳm sâu Gió khuất nẻo đâu Rã cánh đào

Còn lại gì?

Mọi ngọn lửa đều phải cháy Viên đạn bắn ra Và rơi xuống đất Còn lại gì sau tiếng nổ   Một tiếng thét vang Tiếng vọng chấn động tinh thần Còn lại gì giữa thinh không   Có rồi mất, sống rồi chết Những cái lồng thay thế cho những  cái lồng Khoảng không nơi ta bay nhảy Bất kể ngày mai Tự do ở đó   Khoảng không Nơi tiếng thét không có giới hạn Nơi viên đạn không bao giờ trúng đích

Buồn, tạt ngang thế giới

Buồn, tạt ngang thế giới Mảnh vụn hồn, Bầy người rắc trên sông Lập lòe hi vọng trôi tắt lịm Nguyện cầu chi Huyên náo tham lam   Buồn, tạt ngang thế giới Ai ru con cũng như ai ru con Bé thơ 1, bé thơ 2, bé thơ nào đó Lăn tương lai Rơi hố thẳm mồ sâu Chỉ để lại lời ru Cho đứa trẻ mai sau   Buồn, tạt ngang thế giới Nỗi đau ép kiệt : Tinh chất lý tưởng -