Home Sáng tác mới Quanh co mưa

Quanh co mưa

Gió hầy hây hẩy lộng đại phongBạt ngàn nước động ướt trời đôngGào loạn giang sơn thần kinh độngTrượt tay chén vỡVụnToang thời Giáng phàm

Gió hầy hây hẩy lộng đại phong
Bạt ngàn nước động ướt trời đông
Gào loạn giang sơn thần kinh động
Trượt tay chén vỡ
Vụn
Toang thời

Giáng phàm một cuộc ngàn năm mộng
Rượu loãng tu hoài chẳng được say
Dặm mưa hài cũ đâu hằn dấu
Gót mòn thân mỏi bóng lãng nhân
Cơn mộng chập chờn tia chớp giật
Nẩy giọt rơi tàn
Cuộc hơn thua
Mà men rượu cũng chua
Mùi thời gian phai lạt

Ta cứ thế
Tròn ngày qua
Bốn bể chẳng là nhà
Tha nhân ai mà chẳng
Để lại bóng lưng
Đổ dài dặm vắng

Quanh co ai ở ai về…

Hà Thủy Nguyên

Nhảm #11: Quằn quại

Quằn quại không có nghĩa là sâu sắc. Đó là trạng thái của những con sâu bị xéo tới mức ngoài quằn ra thì chẳng còn có thể làm gì khác. Tội nghiệp lũ sâu bất lực. Thích thú chiêm ngưỡng sự quằn quại lại càng không phải là sâu sắc. Đó là thú vui bệnh hoạn. Đó thậm chí còn không phải đồng cảm và thấu hiểu, mà là sự đói khát quằn quại của những con sâu chẳng bao giờ được ai để

Mưa chinh tây

Hãy nghe reo reo mưa Lưa thưa mùa tội lỗi Tôi đã nguôi tĩnh lặng Đã mờ vệt hư vô   Mưa vỗ thái dương xa Thì thùng tan sân hận Ơ gió mùa gió mùa Đồng cổ vang vang trận   Ta sinh ra trong mùa tội mới Ai sinh ra nơi mưa Nẩy tươi giọt và giọt Ta đã reo như mưa Và gieo mình Thềm mưa   Tấm áo long lanh ngày trở gió Vá víu dăm tình thơ Cũng hờ Và

Vết sao di

Mây chuyển vân vân sắc ảo mờ hoan ca tinh cung rộn nhịp vũ Điệu hờ chầm chậm vệt sao di À ơi ma mị Ơi à hoang sơn Động âm âm u u cõi sương thanh độc nhân buông câu cuộc cờ bất động Loang loang loáng dương quang tóc xòa xiêm y thõng vận nhân sinh Chàng chải suối mây vấn nụ hôn Ta vén lụa trăng hở da ngà Ái ân cuồn cuộn Ngân Hà Chiếu chăn bén hương sa Nhịp nhịp

Men ký ức

Kiếp người cạn Duyên phận tàn Ta say thêm chén nữa Nồng men huyết nhân sinh   Một kiếp trôi qua Ôi một kiếp trôi qua Cũng rơi tàn như nước Ai nhớ, ai quên, ai dốc cạn bầu ký ức Có ai kia ngoảnh mặt thế gian cười   Ta và người một thuở Bén lửa nhân duyên Ủ men tình ái Sống trọn kiếp bình sinh Lững lờ trôi xuôi dòng thời gian vô tận   Soi bóng thời gian Trùng trùng kiếp

Ta thôi thần nhân

Nấn ná mưa sa Sa dải ngân hà Tha hương ta lênh đênh chẳng chân trời níu kéo Tha hương ta sa nẻo không nhà   Có những con đường đi đi mãi Vết hài đỏ vệt đau dài Có vài đêm dài như mưa Đứt nối hay đứt ruột Cũng tiêu tàn theo ta   Ta đã nghe những tiếng ồn trôi qua Kìa phận người không còn thơ nữa Ta - vị thần quên lối Lạc loài trong kiếp thần nhân Hứng mưa