Sợi Yêu

Xao…
Một cơn gió
Huyết dụ mấy lời yêu
Có buổi chiều vừa qua ngõ cô liêu xiêu xiêu trời nghiêng đất đổ
Bóng tình vơ vất
Rụng
Bên mồ

Xao
Làn tóc lạnh
Mướt mây thanh âm nhịp không không sắc sắc mông mông lung lung thung thăng phố vào vận cuối
Ai vuốt sũng chuông chùa tụng
Tro tàn bay nét phác nhạt lời này
Kinh chiêu hồn lặng
Ai rõ bước ra mà

Thời không tha hương lạc bước dặm trường
Hoa bốn phương rộ mùi ly biệt
Đắm đuối này…ôi đắm đuối này vừa kiệt
Viễn ảnh nào, ta đó, máu thịt này ư…mảnh vụn hồn ư…cõi giới nào
Ngưng dăm khắc con đường xa ngái
Gập ghềnh mây lẩn gót trần ai

Lao xao đưa đẩy góc mộ bao kẻ đoái hoài
Là ta đó tự muôn năm về cũ
Là ta đó kẹt sâu trong huyết dụ
Những oán than chôn chặt hằng hà sa số kỷ rồi
Là ta đó giăng giăng mây tóc đổ
Lạnh cõi ta chiều trong ngõ liêu xiêu
Một bóng ma
Lại bóng ma
Ma…mộng ấy mà…

Vu vơ hoa vào độ
Mà lòng đã thờ ơ…thơ một chiều huyết dụ…đời trôi ơ thờ bóng mộ xa
Tình hiện hồn vương tóc lạnh
Tuyết băng sương phủ bạc sợi ưu phiền

Chuông nghiêng ngả ngõ chiều
Lò hóa lửa vừa thiêu
Nỗi niềm màu huyết dụ
Rớt bên đời sợi yêu

Hà Thủy Nguyên

Bừng tỉnh

Tôi bừng tỉnh sau miên man trường dạ Gió rung trời Bom lạc giữa tầng xa Tiếng thét gào Hồn oán cõi tha ma Cơn đói quặn chút nhân tình rơi rớt Cóng…giấc sâu Lạnh mưa…hiên vỡ vỡ Giọt giọt đau Chẳng còn thấy u sầu Âm ỉ mầm cơn hận len vào mộng kiếp sau Những phận người đau đáu nguyện cầu chút bình dị đời trôi mà nào ai hồi đáp Thơ bất chợt…gào bên giường ấm êm lay lay giá buốt Lạc

Niệm thu

Có những mùa mây nổi nước trôi Thu nấn ná đợi bài thơ ứa hứng Và tôi nữa đợi lòng mình đến độ Trời còn thu … vì tôi còn thu   Thả bóng câu thời gian ngưng đọng Vạn cầu mong Nhân loại đã úa tàn Lá lá rụng Và nhịp trăng mờ mịt Cây khô cành Ngúc ngoắc vệt thời gian Mây trời rạn vỡ Tim tôi máu loang   Những dòng sông đã cạn dòng Khô kiệt đời nặng khổ đau Chẳng

Thu vô hình

Vô hình – Gió Lay ta đổ lá Lay ta rụng mưa Lay ta say xiêu thành mất nước   Vô hình – Thơ Ám người chiều tàn Ám người đêm lan Ám người mơ tan danh vỡ nghiệp   Xoáy cung đàn mưa rụng rụng Nhịp nhịp phách mây rơi Hư không âm âm Loạn lặng Bi ngưng Cung đàn vô thanh Người đi vô lộ   Vạn trạng vô thường Say vô hình thu Say vô hình thơ Ta uống rượu không đáy

Lá loạn cành hoang

Lá loạn cành hoang Lá loạn cành hoang Xôn xao xúc cảm trời đông lộng Ta lướt phố dài Mây rủ một nhành mai Chàng ngủ gục thư trai Ôm giấc mộng hoàng đài   Lá tàn tàn Phong hoang hoang Mộng hoàng đài úa vàng trên nẻo vắng Hoa mai trắng Tinh tựa sương Mềm tựa tuyết Chân nhân đang thuyết lẽ vô thường   Ta thoảng điệu gió Ta vi Vô Vi Cõi đời lặng nhịp Chân nhân mờ bóng Chàng sực tỉnh rồi Ta

Thơ ma

Những vệt hoa úa …Tàn canh Thinh lặng rớm đêm Loa kèn chớm rụng rồi cũng qua nhanh Vắng tôi rồi còn đâu Cảnh sắc này…đau Ô kìa vẩn mây chẳng động Ô kìa ma nữ tiêu vong Tôi tìm tôi trên cánh trắng tinh khôi Nào đâu thấy Chỉ đọng giọt sương thôi In bóng con mắt kiếm tìm Lại tìm Tìm trong vết úa Thời gian quệt lên tròng mắt Đã khô chẳng thể nào rơi lệ Một vệt già nua Đàn tịch