Home Sáng tác mới Ta sẽ chết trong một ngày mưa

Ta sẽ chết trong một ngày mưa

Ta sầu như một mùa mưa gió

Trăng tàn rơi rụng đáy trần gian

Khắp thân trắng rợn màu ký ức

Ô, ta lạc nơi nao

Miền xa quá khứ nào

 

Mưa rơi rơi một màu thanh nhã

Ta đếm sầu dưới mái hiên xa

Mặc gối ai quỳ mỏi

Lời thánh nhân quốc quốc gia gia

Người cùng ta chẳng đoái hoài

Hứng giọt trời

Ướp hương lơi

Có những chiều không thế tục

 

Kìa tàng thư đã hoen ố tay tục khách

Bén mùi nhơ bẩn những cơn tham

Ta xé từng trang giấy

Đốt lò hương cố nhân

Mưa nay đã sạch lòng trần

Thánh nhân sao hiểu thấu

Ôm lẽ u mê lải nhải

Trói buộc đời

Ta đốt chúng thì sao?

Ngàn vạn năm sau ai nhớ ta, nhớ chúng

Nào có sao

Chẳng bằng chiều nay nép thân bên người

Cười một điệu vô tâm

Say một làn môi

Cạn một đời ân ái

 

Và mưa vẫn rơi muôn nơi

Ta ủ sầu lên tóc

Thoáng mùi hương ký ức

Níu kéo người không buông

Ôm mãi tình si thoát tục

Chịu mang tiếng “tình trường chí đoản”

Người có vì ta mà rũ bỏ thế gian

 

Ta sẽ chết trong một ngày mưa

Ta đã chết trong một ngày mưa

Mưa vương vương hồn ta

Nơi khoé mắt người ứa mưa

Người đã nhớ ta xưa

Người sẽ nhớ ta xưa

 

Ta đã đi qua muôn kiếp phồn hoa

Nắm tay người dưới mưa

Ngắm trần gian mờ mịt

Thưởng nỗi sầu nhen nhóm cõi tâm tư

Dệt tơ sầu thành tấm chăn ân ái

Ấp ôm nhau trong cơn trường mộng

Tỉnh thì sao, mà mơ tiếp thì sao

 

Mưa thôi rơi rồi ư?

Ta đợi sầu như đợi mùa mưa gió…

 

Hà Thủy Nguyên

Nam ai tóc vương trăng

Dậy mùi cơn điên vào mâyTrăngOán than phần phật gió mây ngànMộng trần đã bén thời tiêu tánMiệng trăng mỉm khoé hạnh cười tàn Í ơiLòng trăng còn lả lơiTrỗi cơn hoang dã bạo dâm đờiMệnh người tơi tả cơn thành bạiTrắng tay hồn lặng miệng mỉm cười Nguyêt khúc lặng thinhMệnh bỗng rùng mìnhPhong trần gào thétTinh bỗng hiện hình Dập dềnh cơn nước nổi trôi quốc vận xoay vầnHồn hát Nam ai trông vời cổ quốcLênh đênh một cuộc đợi chờ mai hậu

Buồn, tạt ngang thế giới

Buồn, tạt ngang thế giới Mảnh vụn hồn, Bầy người rắc trên sông Lập lòe hi vọng trôi tắt lịm Nguyện cầu chi Huyên náo tham lam   Buồn, tạt ngang thế giới Ai ru con cũng như ai ru con Bé thơ 1, bé thơ 2, bé thơ nào đó Lăn tương lai Rơi hố thẳm mồ sâu Chỉ để lại lời ru Cho đứa trẻ mai sau   Buồn, tạt ngang thế giới Nỗi đau ép kiệt : Tinh chất lý tưởng -

Trà đêm

Quần anh đêm nay còn ai đâyAi đưa trà đượm vị thơ nàyRót chén hương phai màu gió thổiMênh mang một chút bỗng say vầy Gió về nhỏ giọt điệu buồn layĐường thi vơ vẩn quẩn gót giàyAi ơi ngân khúc hồn ma vọngChớ để ngưng đàn giữa ngàn mây Vi vút sao trời rụng khắp Vất vưởng bóng hoang thầnNgạo nghễ mây cuồn cuộnCô độc nâng chén buồn Men đêm lên khói loangSầu ngàn năm vẫn thếThế gian đã mấy nhịp đổi dờiHồn ta

Tôi lưu vong

Tôi lưu vong nơi tầng trời cao vút Không điểm dừng Không chút nhớ trần gian Ô kìa ngút ngàn Phàm phu đâu cần hiểu nhỉ! Tôi lưu vong đại hải Bể khổ dập dờn chẳng bận bi ai Cơn mơ dài xoắn xuýt Luân hồi nào có sao Giải thoát cũng về đâu Tôi lưu vong con phố này Những đám mây không còn trắng Những bóng người vắng lặng Linh hồn đã bặt tăm "Vong thân, vong thế, dĩ đô vong"(*) Tôi lưu

Bụi

Hoa khô phai vơi thơ Trời mây bụi phủ mịt mờ Kinh thành bạc khói bơ vơ Một kẻ thờ ơ vất vưởng đếm ngày buông và buông và buông lơi lơi vạt áo Vương mảnh hồn mép đồng hoẻn chênh vênh Trao tay bán buôn Nào ai mua nỗi buồn Nào ai mua cơn vui Chỉ cặn thừa bã vụn Nhành hoa khô cũng gục hết đợi chờ Bụi kinh thành mặn Hỗn Khói lòng ai xám Loãng Tình người ai bạc Lạnh Nhạt