Ta sầu như một mùa mưa gió
Trăng tàn rơi rụng đáy trần gian
Khắp thân trắng rợn màu ký ức
Ô, ta lạc nơi nao
Miền xa quá khứ nào
Mưa rơi rơi một màu thanh nhã
Ta đếm sầu dưới mái hiên xa
Mặc gối ai quỳ mỏi
Lời thánh nhân quốc quốc gia gia
Người cùng ta chẳng đoái hoài
Hứng giọt trời
Ướp hương lơi
Có những chiều không thế tục
Kìa tàng thư đã hoen ố tay tục khách
Bén mùi nhơ bẩn những cơn tham
Ta xé từng trang giấy
Đốt lò hương cố nhân
Mưa nay đã sạch lòng trần
Thánh nhân sao hiểu thấu
Ôm lẽ u mê lải nhải
Trói buộc đời
Ta đốt chúng thì sao?
Ngàn vạn năm sau ai nhớ ta, nhớ chúng
Nào có sao
Chẳng bằng chiều nay nép thân bên người
Cười một điệu vô tâm
Say một làn môi
Cạn một đời ân ái
Và mưa vẫn rơi muôn nơi
Ta ủ sầu lên tóc
Thoáng mùi hương ký ức
Níu kéo người không buông
Ôm mãi tình si thoát tục
Chịu mang tiếng “tình trường chí đoản”
Người có vì ta mà rũ bỏ thế gian
Ta sẽ chết trong một ngày mưa
Ta đã chết trong một ngày mưa
Mưa vương vương hồn ta
Nơi khoé mắt người ứa mưa
Người đã nhớ ta xưa
Người sẽ nhớ ta xưa
Ta đã đi qua muôn kiếp phồn hoa
Nắm tay người dưới mưa
Ngắm trần gian mờ mịt
Thưởng nỗi sầu nhen nhóm cõi tâm tư
Dệt tơ sầu thành tấm chăn ân ái
Ấp ôm nhau trong cơn trường mộng
Tỉnh thì sao, mà mơ tiếp thì sao
Mưa thôi rơi rồi ư?
Ta đợi sầu như đợi mùa mưa gió…
Hà Thủy Nguyên