Home Sáng tác mới Ta sẽ chết trong một ngày mưa

Ta sẽ chết trong một ngày mưa

Ta sầu như một mùa mưa gió

Trăng tàn rơi rụng đáy trần gian

Khắp thân trắng rợn màu ký ức

Ô, ta lạc nơi nao

Miền xa quá khứ nào

 

Mưa rơi rơi một màu thanh nhã

Ta đếm sầu dưới mái hiên xa

Mặc gối ai quỳ mỏi

Lời thánh nhân quốc quốc gia gia

Người cùng ta chẳng đoái hoài

Hứng giọt trời

Ướp hương lơi

Có những chiều không thế tục

 

Kìa tàng thư đã hoen ố tay tục khách

Bén mùi nhơ bẩn những cơn tham

Ta xé từng trang giấy

Đốt lò hương cố nhân

Mưa nay đã sạch lòng trần

Thánh nhân sao hiểu thấu

Ôm lẽ u mê lải nhải

Trói buộc đời

Ta đốt chúng thì sao?

Ngàn vạn năm sau ai nhớ ta, nhớ chúng

Nào có sao

Chẳng bằng chiều nay nép thân bên người

Cười một điệu vô tâm

Say một làn môi

Cạn một đời ân ái

 

Và mưa vẫn rơi muôn nơi

Ta ủ sầu lên tóc

Thoáng mùi hương ký ức

Níu kéo người không buông

Ôm mãi tình si thoát tục

Chịu mang tiếng “tình trường chí đoản”

Người có vì ta mà rũ bỏ thế gian

 

Ta sẽ chết trong một ngày mưa

Ta đã chết trong một ngày mưa

Mưa vương vương hồn ta

Nơi khoé mắt người ứa mưa

Người đã nhớ ta xưa

Người sẽ nhớ ta xưa

 

Ta đã đi qua muôn kiếp phồn hoa

Nắm tay người dưới mưa

Ngắm trần gian mờ mịt

Thưởng nỗi sầu nhen nhóm cõi tâm tư

Dệt tơ sầu thành tấm chăn ân ái

Ấp ôm nhau trong cơn trường mộng

Tỉnh thì sao, mà mơ tiếp thì sao

 

Mưa thôi rơi rồi ư?

Ta đợi sầu như đợi mùa mưa gió…

 

Hà Thủy Nguyên

Mưa, đọc sách

Tôi - mưa rơi vô tận Mưa bất khả đếm Tận bất khả cùng Tôi bất khả chờ kết thúc   Hà Nội mấy lần vào đông nhỉ Có nghe gió gợn quầng mây Mưa lạnh như lòng tôi Đêm sâu như mắt tôi Lá như thời gian rụng Và cốc nước chưa đầy hơi lạnh Chưa vơi một chút thảnh thơi   Vô vàn cuốn sách đợi tôi Bạn bè cũ đợi tôi Tôi cũng đợi tôi Nơi góc quán cũ mòn mưa rơi

Đoái hoài

Hồn thơ khép… tình động mờ… vệt nắng hờ… nhạt nhạtNém chút trầm lòng không ai chạmCuộn mây giăng gỡ mãi vẫn rối bùiTơ tóc điểm màu phai tình nhạt sắcLy vỡ rồiĐem đổ giữa thời gian Viết cứ viết bài thơ không tiếng vọngChút tơ lòng cũng đứt nốt cho xongTa lại về chố cũ mênh môngNép thân tàn giường lạnh Mở lòng ngóTâm tình cạnChút hương thừaCũng vừa tanThơ lại nhuốm trần gian Tay vuốt nắng cứa đauƯá giọt giọt rầuThiền tâm chẳng

Nỗi buồn thẳm sâu

Khi tôi ngụ nơi nỗi buồn thẳm sâu Thế giới cựa mình bóng tối Mây đan nhau Ánh dương vụn gẫy Trăng đen Trường kỷ nơi tôi nằm Mọc lên Ngàn hoa tàn úa Cái chết cũng thẳm sâu Như tôi Không điệu nhạc nào lọt thỏm đáy tai Tất thảy lướt đi theo gió nhẹ Mất hút khoảng không Đêm giữa ban ngày Tối thẫm Tôi đã lịm vào mơ Chỉ những ngón tay còn gõ nhịp thơ Như thể Tôi không tồn tại

Nguội lạnh

Tôi đã chết trước khi vào cuộc sống Lòng tro tàn phơ phất tóc vương mây Đeo mặt nạ nổi chìm cùng vai diễn Kịch khép màn, hồn chẳng chịu về tây Cố học tham cợt cười cùng nhân loại Cố si mê cho tròn cuộc ái ân Cố sân hận mà nhập tâm tuồng ảo Sợi duyên nào đứt nối Tôi và người Hợp tan Tôi đi ngược chiều luồng gió thế gian Những gương mặt lướt đi mờ bóng Nhân duyên mảnh dường

Thuyết giảng về nỗi buồn

Trong tôi Ai đang khóc Giọt lệ hình người Lăn bờ vực Hỏa ngục Hay héo khô Sa mạc nơi tận cùng thế giới Khóc cánh thiên thần rơi rụng Khóc anh hùng như bụi tàn Khóc ngày mai, ngày mai, ngày mai Nhịp nhịp thời gian đi lại đến   Có con người trong tôi luôn khóc Giữa hân hoan Giữa trò đùa quái đản Kẻ lữ hành lang thang Tạt ngang vũ trụ   Tôi thuyết giảng về nỗi buồn miên man Như