Nhà Nho tài tử

Theo dõi

Bài viết gần đây

Mạn hứng – Nguyễn Du

Kỳ 1 Trăm năm thời thế mặc phong trần Tha phương sông biển biết bao lần Gác vàng chốn cũ đâu còn mộng Hư danh đầu bạc vẫn vương thân Ngày xuân nhiễm bệnh không thuốc chữa Phù sinh nhập cuộc những lo toan Ngàn dặm quê xa lòng nhung nhớ Ngựa hèn xe xấu thẹn đông lân Kỳ 2: Lưu lạc nổi chìm ngọn cỏ bồng Nam bắc giang hồ túi rỗng không Văn chương kiết xác trăm năm ấy Trời đất lênh đênh

Vãn hứng – Nguyễn Trãi

Cuối ngõ náu mình nỗi quạnh hiu Khăn đen gậy trúc dạo bước chiều Xế tà thôn vắng cây ngưng bóng Cầu ngập đường hoang vắng tịch liêu Thời gian trôi mãi sông mờ mịt Anh hùng ôm hận lá liêu xiêu Về tựa lan can ngồi lẻ chiếc Trăng trong trời biếc một mảnh treo. Hà Thủy Nguyên dịch Bản Hán Việt: Cùng hạng u cư khổ tịch liêu, Ô cân trúc trượng vãn tiêu diêu. Hoang thôn nhật lạc, hà thê thụ. Dã

Côn Sơn Ca – Nguyễn Trãi

Côn Sơn có suối Nghe âm tịch mịch rơi Ta làm dây đàn chơi. Côn Sơn có đá Mưa sạch rêu xanh phủ Ta làm chiếu trúc ngủ. Trong núi có tùng Vạn dặm xanh mênh mông Ta nhàn nhã nằm suốt ngày ròng Trong rừng có trúc Ngàn mẫu in sắc lục Ta chốn đây ngâm nga điệu khúc Hỏi người cớ gì chẳng về ngay, Nửa đời bụi trần vướng chi đây? Muôn chung chín vạc làm gì nhỉ? Nước cơm đạm bạc