thơ Nguyễn Trãi

Theo dõi

Bài viết gần đây

Thính vũ – Nguyễn Trãi

Tịch mịch trai phòng tối Thâu đêm nghe tiếng mưa Não nề xịch gối khách Đếm canh tàn giọt rơi. Trúc khua ngoài song vắng Chuông lẩn vào mộng suông Ngâm nga hồn chẳng ngủ Đứt nối đến tinh sương. Bản Hán Việt: Tịch mịch u trai lý, Chung tiêu thính vũ thanh. Tiêu tao kinh khách chẩm! Điểm trích sổ tàn canh. Cách trúc xao song mật, Hoà chung nhập mộng thanh. Ngâm dư hồn bất mị, Đoạn tục đáo thiên minh. *Tranh minh

Vãn hứng – Nguyễn Trãi

Cuối ngõ náu mình nỗi quạnh hiu Khăn đen gậy trúc dạo bước chiều Xế tà thôn vắng cây ngưng bóng Cầu ngập đường hoang vắng tịch liêu Thời gian trôi mãi sông mờ mịt Anh hùng ôm hận lá liêu xiêu Về tựa lan can ngồi lẻ chiếc Trăng trong trời biếc một mảnh treo. Hà Thủy Nguyên dịch Bản Hán Việt: Cùng hạng u cư khổ tịch liêu, Ô cân trúc trượng vãn tiêu diêu. Hoang thôn nhật lạc, hà thê thụ. Dã

Côn Sơn Ca – Nguyễn Trãi

Côn Sơn có suối Nghe âm tịch mịch rơi Ta làm dây đàn chơi. Côn Sơn có đá Mưa sạch rêu xanh phủ Ta làm chiếu trúc ngủ. Trong núi có tùng Vạn dặm xanh mênh mông Ta nhàn nhã nằm suốt ngày ròng Trong rừng có trúc Ngàn mẫu in sắc lục Ta chốn đây ngâm nga điệu khúc Hỏi người cớ gì chẳng về ngay, Nửa đời bụi trần vướng chi đây? Muôn chung chín vạc làm gì nhỉ? Nước cơm đạm bạc