Home Tác phẩm & Dự án Tập thơ Mùa dã cổ

Tập thơ Mùa dã cổ

Tập thơ “Mùa dã cổ”

Tác giả: Hà Thủy Nguyên

Thời gian sáng tác: 2010 – 2015

Số trang:  140 trang

Xuất bản năm 2016, NXB Hội nhà văn.

Link mua sách: https://thebookhunter.org/portfolio-item/mua-da-co/

Tổng quan nội dung:

“Mùa dã cổ” là tập thơ biểu hiện những cảm hứng cổ xưa với các biểu tượng như quỷ dữ, thiên thần, hồ ly, quân vương, phượng hoàng…v…v… của nhà thơ Hà Thủy Nguyên. Những bài thơ trong “Mùa dã cổ” đã được đăng tải trên Book Hunter và được nhiều độc giả đón đọc. Mùa dã cổ cthể hiện tâm trạng và những chiêm nghiệm về một miền quá khứ hoàng kim đầy tính ước lệ, đối nghịch với thực tại chất chồng các khuôn mẫu lộn xộn. Sống ở thế giới hiện đại nhưng tác giả lại viết về các hồi ức mơ hồ của thuở xa xưa đan cài trong một cái nhìn tách biệt từ một thực tại khác để lý giải thực tại này.

 

Trích dẫn lời phi lộ:

Người ta nói, thế giới hiện đại đánh dấu sự suy tàn của thơ ca. Tôi nói, thế giới hiện đại là bãi rác của lịch sử nhân loại. Tất cả những gì thanh cao nhất đã ngủ lại trong quá khứ cổ xưa, những gì phô bày ngày nay, kể cả sự thanh cao cũng chỉ là ngành công nghiệp tái chế rác. Rác được tái chế hay không thì vẫn cứ là rác.

Thơ ca không mất đi. Thơ ca chỉ ngủ ở nơi mà nó thuộc về. Giống như nhiều kẻ tự mạo nhận mình là đấng cứu thế, là cứu tinh của nhân loại trong thời suy tàn và điên đảo, cũng có không ít kẻ tự coi mình như những kẻ đột phá, đập vỡ tất cả sự cao quý của tính thơ. Liệu có thể gọi đó là thơ, có thể gọi đó là sự cứu thế, hay là sự tự mãn của rác rưởi lên ngôi?

 

Trích dẫn thơ:

– Thuyền âm nhạc lững lờ – hững hờ

Không cập bến trần gian

Mùa dã cổ tàn

Ai nuối tiếc

Ai vun bụi ngọc kết hoa

Ai ủ men sầu vạn cổ

Ai gom mưa kết đọng

Ai nối hồn cung linh

Ai thắp vầng huyết nguyệt

Khơi sóng buồn len len…

(Trích “Mưa mùa dã cổ”)

– Nếu ta là Satan

Ta lạc loài giữa một bầy thiên sứ

Nếu ta là thiên sứ

Ta lạc loài giữa một lũ điên

Nếu ta là người điên

Ta lạc loài giữa cõi đời quá tỉnh

(Trích “Lạc loài”)

 

Buổi ra mắt tập thơ “Mùa dã cổ” với sự có mặt của nhà phê bình Đỗ Lai Thúy, nhà phê bình Phạm Xuân Nguyên, nhà văn Đặng Thân, nhà nghiên cứu Tạ Đức, Tiến sĩ Nguyễn Quang A:

Biển lặng ta hát điệu câm

Biển lặng Buồn Ta mênh mang Nghêu ngao khúc hát câm Sau lưng, ô kìa, điêu tàn   Ửng làn vàng gió lạc Có bầy người quá khứ Lẫn lộn giữa xa hoa Thành phố điêu tàn Ánh đèn lộng lẫy Lầm rầm lời ký ức Gọi ta ư?   Các ngươi nghe chăng Bụi điêu tàn phủ kín trăng Thành phố đóng băng Nơi con tim đã thôi thổn thức Nơi đôi mắt đã ngưng tìm kiếm Ta điêu tàn chưa? Nỗi buồn ta

Ủ men thơ

Ta vuốt một chùm thơ đã cũ Trên cây đời tàn úa suốt thiên niên Ai kẻ vãng lai mùa quá khứ Mang về đây trọn vẹn cả màu thơ   Lạc bước nơi u ngục Đếm lá rụng lá tàn Ép chùm thơ quá khứ Cho lên men thời gian Hơi men say thế giới Cho thế giới quên buồn Cho buồn vương u ngục Cho ngục quên cơn điên   Ai thương kẻ điên nơi đáy ngục Hận nhân tình nên hồn loạn

Nghịch haiku (Nảy ý khi nghe tin hòa thượng Tuệ Sỹ viên tịch)

Hoa lan cánh chớm quăn Hoà thượng tròn kiếp không chút người Máy vừa restart rồi --- Giẻ rách uế nhọ lem Muỗi nổ banh lách tách tan tành Khói trầm bóng vờn tường --- Bức tường xanh ánh vàng Hứng trôi vội vàng phím máy lag Leo cầu thang mỏi gối --- Máy ảnh lia trăng nhạt Vo ve muỗi động bóng lá lay Xích đu dừng cười toe --- Nến đốt không lửa cháy Ánh đèn giáng hương thăng muỗi né Bừng nóng

Lạc

Trúc Cổ thi mảnh Đôi bướm xanh Lạc lạc Thành phố thoảng thơ bay Trúc xinh, trúc xinh Nhã dáng hình Ta viết một điệu tình Nay ai nghe đâu Mây qua kẽ trúc mảnh khảnh ngón Níu Mây trôi Gió nổi hương thanh đạm Nay ai dừng chân Những cố nhân đã quen mùi phàm tục Lạc lạc Một vần thơ lạc nhịp Điệu thành phố giao hưởng bất tuân Trúc xinh lạc dáng hình Giữa hàng cây không thẳng Không mảnh khảnh níu

Vỡ tim

Thò tay Tôi móc trái tim mình khỏi muôn muôn mảnh vỡ Gương soi Búa này búa ai đập gương rồi Mảnh mảnh tim rơi rớt văng đời Cơn đau tự bao giờ đã vắng Và vầng trăng thì lơ lửng chẳng bầu trời Dâng muôn mảnh tim này cho ai đây Chẳng qua là những lời vô nghĩa Cơn mưa đá đập vỡ tim đời Mà đời cũng vắng lặng tim Khuôn mặt tôi trong gương, mờ gương, mờ gương, mờ gương Mờ ơ