Home Sáng tác mới Thèm ngủ và mơ mộng

Thèm ngủ và mơ mộng

Trà chớm nhạt
Ta thèm cơn ngủ cũ
Ảo mộng vừa qua chẳng đọng lại cõi tâm
Bày biện ruột gan góc chợ nghèo chật hẹp
Thèm mây ngàn xao động chốn sơn lâm

Hồn ta nay đã cũ rồi
Những tâm tư già nua mệt mỏi
Những hơi trà vô vọng chẳng kéo nổi thời gian

Hôm nay ta lại buồn tràn
Thế gian tròng trành câu thơ nghiêng ngả
Ánh mùa thu hắt giấc mộng chẳng thành cơn

Hôm nay ta cứ dỗi hờn
Lắng tai nghe tiếng đời đi trước ngõ
Kéo tấm chăn đắp này cuộc ngủ vùi

Có kẻ rủ ta mỗi cuối chiều
Lang thang bước lạc lối rừng thẳm sông
Giương cánh cung hướng mũi trăng vô vọng
Lại mỉm cười
Chinh chiến cũng vừa xong
Ồ không chỉ là cơn mộng
Còn ta vẫn đây nơi góc chợ chiều chật hẹp
Xôn xao đổi trao vô nghĩa
Chỉnh trang mặt nạ lọc lừa

Ta đang lạc đường đấy ư
Cung tên rao bán ai mua bây giờ?

Hà Thủy Nguyên

Trà đêm

Quần anh đêm nay còn ai đâyAi đưa trà đượm vị thơ nàyRót chén hương phai màu gió thổiMênh mang một chút bỗng say vầy Gió về nhỏ giọt điệu buồn layĐường thi vơ vẩn quẩn gót giàyAi ơi ngân khúc hồn ma vọngChớ để ngưng đàn giữa ngàn mây Vi vút sao trời rụng khắp Vất vưởng bóng hoang thầnNgạo nghễ mây cuồn cuộnCô độc nâng chén buồn Men đêm lên khói loangSầu ngàn năm vẫn thếThế gian đã mấy nhịp đổi dờiHồn ta

Vỡ tim

Thò tay Tôi móc trái tim mình khỏi muôn muôn mảnh vỡ Gương soi Búa này búa ai đập gương rồi Mảnh mảnh tim rơi rớt văng đời Cơn đau tự bao giờ đã vắng Và vầng trăng thì lơ lửng chẳng bầu trời Dâng muôn mảnh tim này cho ai đây Chẳng qua là những lời vô nghĩa Cơn mưa đá đập vỡ tim đời Mà đời cũng vắng lặng tim Khuôn mặt tôi trong gương, mờ gương, mờ gương, mờ gương Mờ ơ

Vò đôi vần thơ

Ướt lạnh mi đêm sầu úa tóc Bụi vàng lấm tấm tứ thơ bay Chén trà đã nhạt tình chợt lặng Chữ vò tâm nát bởi ai đây Ai hay lưu vết hài cõi mộng Cả một dòng sông tuột cõi mờ Chân không chạm đất mây ôm ấp Sóng lòng xô lệch tứ thơ trôi Viễn cảnh xa xôi chân trời ảo Lý tưởng cũng tàn tứ thơ tan Chim ngàn bay lạc đêm hoang lạnh Trầm cạn hương rồi ta bỗng phai Còn

Thuyết giảng về nỗi buồn

Trong tôi Ai đang khóc Giọt lệ hình người Lăn bờ vực Hỏa ngục Hay héo khô Sa mạc nơi tận cùng thế giới Khóc cánh thiên thần rơi rụng Khóc anh hùng như bụi tàn Khóc ngày mai, ngày mai, ngày mai Nhịp nhịp thời gian đi lại đến   Có con người trong tôi luôn khóc Giữa hân hoan Giữa trò đùa quái đản Kẻ lữ hành lang thang Tạt ngang vũ trụ   Tôi thuyết giảng về nỗi buồn miên man Như

Nỗi buồn thẳm sâu

Khi tôi ngụ nơi nỗi buồn thẳm sâu Thế giới cựa mình bóng tối Mây đan nhau Ánh dương vụn gẫy Trăng đen Trường kỷ nơi tôi nằm Mọc lên Ngàn hoa tàn úa Cái chết cũng thẳm sâu Như tôi Không điệu nhạc nào lọt thỏm đáy tai Tất thảy lướt đi theo gió nhẹ Mất hút khoảng không Đêm giữa ban ngày Tối thẫm Tôi đã lịm vào mơ Chỉ những ngón tay còn gõ nhịp thơ Như thể Tôi không tồn tại