Home Sáng tác mới Thèm ngủ và mơ mộng

Thèm ngủ và mơ mộng

Trà chớm nhạt
Ta thèm cơn ngủ cũ
Ảo mộng vừa qua chẳng đọng lại cõi tâm
Bày biện ruột gan góc chợ nghèo chật hẹp
Thèm mây ngàn xao động chốn sơn lâm

Hồn ta nay đã cũ rồi
Những tâm tư già nua mệt mỏi
Những hơi trà vô vọng chẳng kéo nổi thời gian

Hôm nay ta lại buồn tràn
Thế gian tròng trành câu thơ nghiêng ngả
Ánh mùa thu hắt giấc mộng chẳng thành cơn

Hôm nay ta cứ dỗi hờn
Lắng tai nghe tiếng đời đi trước ngõ
Kéo tấm chăn đắp này cuộc ngủ vùi

Có kẻ rủ ta mỗi cuối chiều
Lang thang bước lạc lối rừng thẳm sông
Giương cánh cung hướng mũi trăng vô vọng
Lại mỉm cười
Chinh chiến cũng vừa xong
Ồ không chỉ là cơn mộng
Còn ta vẫn đây nơi góc chợ chiều chật hẹp
Xôn xao đổi trao vô nghĩa
Chỉnh trang mặt nạ lọc lừa

Ta đang lạc đường đấy ư
Cung tên rao bán ai mua bây giờ?

Hà Thủy Nguyên

Vò đôi vần thơ

Ướt lạnh mi đêm sầu úa tóc Bụi vàng lấm tấm tứ thơ bay Chén trà đã nhạt tình chợt lặng Chữ vò tâm nát bởi ai đây Ai hay lưu vết hài cõi mộng Cả một dòng sông tuột cõi mờ Chân không chạm đất mây ôm ấp Sóng lòng xô lệch tứ thơ trôi Viễn cảnh xa xôi chân trời ảo Lý tưởng cũng tàn tứ thơ tan Chim ngàn bay lạc đêm hoang lạnh Trầm cạn hương rồi ta bỗng phai Còn

Buồn, tạt ngang thế giới

Buồn, tạt ngang thế giới Mảnh vụn hồn, Bầy người rắc trên sông Lập lòe hi vọng trôi tắt lịm Nguyện cầu chi Huyên náo tham lam   Buồn, tạt ngang thế giới Ai ru con cũng như ai ru con Bé thơ 1, bé thơ 2, bé thơ nào đó Lăn tương lai Rơi hố thẳm mồ sâu Chỉ để lại lời ru Cho đứa trẻ mai sau   Buồn, tạt ngang thế giới Nỗi đau ép kiệt : Tinh chất lý tưởng -

Ta thôi thần nhân

Nấn ná mưa sa Sa dải ngân hà Tha hương ta lênh đênh chẳng chân trời níu kéo Tha hương ta sa nẻo không nhà   Có những con đường đi đi mãi Vết hài đỏ vệt đau dài Có vài đêm dài như mưa Đứt nối hay đứt ruột Cũng tiêu tàn theo ta   Ta đã nghe những tiếng ồn trôi qua Kìa phận người không còn thơ nữa Ta - vị thần quên lối Lạc loài trong kiếp thần nhân Hứng mưa

Mưa, đọc sách

Tôi - mưa rơi vô tận Mưa bất khả đếm Tận bất khả cùng Tôi bất khả chờ kết thúc   Hà Nội mấy lần vào đông nhỉ Có nghe gió gợn quầng mây Mưa lạnh như lòng tôi Đêm sâu như mắt tôi Lá như thời gian rụng Và cốc nước chưa đầy hơi lạnh Chưa vơi một chút thảnh thơi   Vô vàn cuốn sách đợi tôi Bạn bè cũ đợi tôi Tôi cũng đợi tôi Nơi góc quán cũ mòn mưa rơi

Sầu đêm mưa

Ta rầu mưa chẳng thành cơn Có ai cô đơn như ta Bên ô cửa tủi hờn chết lịm Thế gian đã nhen mùa thảm bại Vị tầm thường mặn chát đầu môi Bên thềm chẳng giọt mưa rơi Mà ta ướt đầm sương tóc Ta đã mơ những mùa thanh vắng Vắng lặng này mênh mông Ta trôi tựa dòng sông In bóng Một cõi không Họ lãng quên ta Như lãng quên sầu thương Những tên hề chèo nghênh ngang chẳng màng mặt