Home Sáng tác mới Thèm ngủ và mơ mộng

Thèm ngủ và mơ mộng

Trà chớm nhạt
Ta thèm cơn ngủ cũ
Ảo mộng vừa qua chẳng đọng lại cõi tâm
Bày biện ruột gan góc chợ nghèo chật hẹp
Thèm mây ngàn xao động chốn sơn lâm

Hồn ta nay đã cũ rồi
Những tâm tư già nua mệt mỏi
Những hơi trà vô vọng chẳng kéo nổi thời gian

Hôm nay ta lại buồn tràn
Thế gian tròng trành câu thơ nghiêng ngả
Ánh mùa thu hắt giấc mộng chẳng thành cơn

Hôm nay ta cứ dỗi hờn
Lắng tai nghe tiếng đời đi trước ngõ
Kéo tấm chăn đắp này cuộc ngủ vùi

Có kẻ rủ ta mỗi cuối chiều
Lang thang bước lạc lối rừng thẳm sông
Giương cánh cung hướng mũi trăng vô vọng
Lại mỉm cười
Chinh chiến cũng vừa xong
Ồ không chỉ là cơn mộng
Còn ta vẫn đây nơi góc chợ chiều chật hẹp
Xôn xao đổi trao vô nghĩa
Chỉnh trang mặt nạ lọc lừa

Ta đang lạc đường đấy ư
Cung tên rao bán ai mua bây giờ?

Hà Thủy Nguyên

Còn lại gì?

Mọi ngọn lửa đều phải cháy Viên đạn bắn ra Và rơi xuống đất Còn lại gì sau tiếng nổ   Một tiếng thét vang Tiếng vọng chấn động tinh thần Còn lại gì giữa thinh không   Có rồi mất, sống rồi chết Những cái lồng thay thế cho những  cái lồng Khoảng không nơi ta bay nhảy Bất kể ngày mai Tự do ở đó   Khoảng không Nơi tiếng thét không có giới hạn Nơi viên đạn không bao giờ trúng đích

Bụi

Hoa khô phai vơi thơ Trời mây bụi phủ mịt mờ Kinh thành bạc khói bơ vơ Một kẻ thờ ơ vất vưởng đếm ngày buông và buông và buông lơi lơi vạt áo Vương mảnh hồn mép đồng hoẻn chênh vênh Trao tay bán buôn Nào ai mua nỗi buồn Nào ai mua cơn vui Chỉ cặn thừa bã vụn Nhành hoa khô cũng gục hết đợi chờ Bụi kinh thành mặn Hỗn Khói lòng ai xám Loãng Tình người ai bạc Lạnh Nhạt

Chau mày đêm vắng

Chau mày đêm vắng Cạn kiệt thơ rồi Cạn kiệt ký ức vọng Chỉ lẳng lặng tình thôi   Chau mày đêm vắng Khẽ nhăn sóng luân hồi Sợi tóc nào rơi rụng Chưa bạc đã tàn hơi   Âm âm đau đau Vết thương rên rỉ Trăm ngàn vết sẹo Phong ấn tim hồng Hồng hoang trở gió Tim hóa mặt trời Niềm đau vỡ vỡ Tình loang xa khơi Máu tràn bể khổ Buông tay thơ ơi   Đêm xuân đọng nhành mai

Sầu đêm mưa

Ta rầu mưa chẳng thành cơn Có ai cô đơn như ta Bên ô cửa tủi hờn chết lịm Thế gian đã nhen mùa thảm bại Vị tầm thường mặn chát đầu môi Bên thềm chẳng giọt mưa rơi Mà ta ướt đầm sương tóc Ta đã mơ những mùa thanh vắng Vắng lặng này mênh mông Ta trôi tựa dòng sông In bóng Một cõi không Họ lãng quên ta Như lãng quên sầu thương Những tên hề chèo nghênh ngang chẳng màng mặt

Tôi yêu cái chết

Tôi đến bên mùa xuân Nơi những cánh cửa mở tung chờ khép Những khát thèm cuộn cháy Kìa hoa Kìa hoa rực cháy Lửa tinh túy và tuyệt diệu Xuân tàn như định mệnh Cái chết tinh túy và tuyệt diệu Nơi tôi   Ép mùa xuân trong trang sách nhỏ Để mà chi? Ép tuổi trẻ câu thơ nhàn rỗi Để mà chi? Lửa thời gian đều rụi cả Chỉ mỉm cười Cười cũng để mà chi?   Có bông hoa đợi chết