Thơ rơi

Đêm lạnh thờ ơ trăng mơ biên tái
Ngựa nện vó hồng hoang lục lạc rung hoài
Lồng lộng hải hồ
Kẻ đi gối mỏi
Vỗ rượu bầu ca vọng trời tây

Đêm nay một cuộc say say la đà trăng gió ảo
Tay bện mây níu thời gian đọng lại
Tôi sợ vầng dương rực cháy
Thiêu rụi một chút say này

Trời tây vệt sao hằn
Tôi cười vang sằng sặc
Đêm trăng đã tới hồi cuồng quay
Vũ điệu không loạn nhịp
Thiên hà trôi dải vô hình

Tôi bắn rụng vì sao lạ
Bởi câu thơ tôi đã quên

Và nụ cười lặng tắt
Mặc trăng mây vần chuyển

Mảnh sao nhuốm thơ tôi tự thuở nào

Vùng biên tái xa xôi chẳng còn ai canh giữ
Chỉ còn giấc mơ xa vắng
Đọng nơi mảnh vỡ thơ rơi.

Hà Thủy Nguyên

Requiem Mưa

Mưa Rải gam đêm Là Vô Tận Ta Đếm thời trôi Là Hư Vô Yêu Khẽ dần buông Là Quá Khứ Mây rơi kìa Mưa bay Hà Nội chẳng ai hay điệu ả đào vẳng đêm vắng lặng Í ơi lơi lả cợt cười Vọng Lòng đất nảy mưa rơi Giai nhân đã thõng một đời Thành phố cũ mòn hồn mặc khách Gốc cây khô trơ trọi Rạch nét sầu lên mưa Trắng mấy vần thơ ủ dột Xì xào tục khách Ai mất

Thu vô hình

Vô hình – Gió Lay ta đổ lá Lay ta rụng mưa Lay ta say xiêu thành mất nước   Vô hình – Thơ Ám người chiều tàn Ám người đêm lan Ám người mơ tan danh vỡ nghiệp   Xoáy cung đàn mưa rụng rụng Nhịp nhịp phách mây rơi Hư không âm âm Loạn lặng Bi ngưng Cung đàn vô thanh Người đi vô lộ   Vạn trạng vô thường Say vô hình thu Say vô hình thơ Ta uống rượu không đáy

Niệm thu

Có những mùa mây nổi nước trôi Thu nấn ná đợi bài thơ ứa hứng Và tôi nữa đợi lòng mình đến độ Trời còn thu … vì tôi còn thu   Thả bóng câu thời gian ngưng đọng Vạn cầu mong Nhân loại đã úa tàn Lá lá rụng Và nhịp trăng mờ mịt Cây khô cành Ngúc ngoắc vệt thời gian Mây trời rạn vỡ Tim tôi máu loang   Những dòng sông đã cạn dòng Khô kiệt đời nặng khổ đau Chẳng

Phúc âm mưa

Héo khô đất trời đại mạc Với tay tìm hư ảnh Đào Nguyên Than ôi… Hư ảnh tiếp kề hư ảnh Trái tim cạn kiệt sầu bi Độc tố chốn thiên đường Hư ảnh hỉ lạc Hư ảnh ánh dương xuân Mưa… Mưa… Tan chảy… Thấm môi… Ứa tàn lệ… Sầu… Bi… Một kiếp phù du thôi cũng đành dấn bước Than ôi… Mưa không nhuốm màu hư ảnh Mưa… Sợi dây… Nối liền… Thực tại… Chạm ướt lạnh… Tỉnh giấc mộng dài chốn vĩnh

Thơ rụng

Thơ vãi vương Giường thu tàn úa Lá chưa rơi Mà lòng đã rơi rồi Bóng nắng héo Ô cửa sờn thớ gỗ Quỷ đã đi Mà thần cũng bặt tăm Chỉ tiếng đời Băm nát cõi hồn thôi Ô kìa! Mây nổi chốn xa xôi Khung cửa sờn chẳng thể nào níu giữ Giường thu se sắt Khí thời trôi Những tứ thơ này quá cũ rồi Như khung cửa cũ Khép cõi lòng đã cũ Cứ lả tả vụn vỡ Dần mủn theo