Home Sáng tác mới Thuyết giảng về nỗi buồn

Thuyết giảng về nỗi buồn

Trong tôi

Ai đang khóc

Giọt lệ hình người

Lăn bờ vực

Hỏa ngục

Hay héo khô

Sa mạc nơi tận cùng thế giới

Khóc cánh thiên thần rơi rụng

Khóc anh hùng như bụi tàn

Khóc ngày mai, ngày mai, ngày mai

Nhịp nhịp thời gian đi lại đến

 

Có con người trong tôi luôn khóc

Giữa hân hoan

Giữa trò đùa quái đản

Kẻ lữ hành lang thang

Tạt ngang vũ trụ

 

Tôi thuyết giảng về nỗi buồn miên man

Như cơn say nơi tửu quán

Của kẻ lữ hành cô độc

Ngất ngây men thi hứng

Lũ trẻ cười ngớ ngẩn

Chúng hiểu gì đâu (*)

 

Cứ để niềm vui cho thế giới

Nỗi buồn kia

Tôi xin nhận mình tôi

Cứ cười vui

Dù khoái lạc hay an lạc

Điệu buồn lay

Tôi sẽ gẩy u sầu

 

Có một phần của tôi đang khóc

Tôi sẽ chọn phần ấy cho đời

Thế gian cười

Thế gian đang sợ hãi

Bởi ngày mai, ngày mai, lại ngày mai

Thời gian đến

Thời gian đi

Ai ở lại

 

Phút giây này

Chỉ còn tôi đang khóc

Giọt lệ tôi, ồ, đẹp đẽ như mưa

 

Hà Thủy Nguyên

 

(*) Lấy tứ từ bài thơ “Trò chơi trẻ nhỏ” của Rumi

Vò đôi vần thơ

Ướt lạnh mi đêm sầu úa tóc Bụi vàng lấm tấm tứ thơ bay Chén trà đã nhạt tình chợt lặng Chữ vò tâm nát bởi ai đây Ai hay lưu vết hài cõi mộng Cả một dòng sông tuột cõi mờ Chân không chạm đất mây ôm ấp Sóng lòng xô lệch tứ thơ trôi Viễn cảnh xa xôi chân trời ảo Lý tưởng cũng tàn tứ thơ tan Chim ngàn bay lạc đêm hoang lạnh Trầm cạn hương rồi ta bỗng phai Còn

Trà đêm

Quần anh đêm nay còn ai đâyAi đưa trà đượm vị thơ nàyRót chén hương phai màu gió thổiMênh mang một chút bỗng say vầy Gió về nhỏ giọt điệu buồn layĐường thi vơ vẩn quẩn gót giàyAi ơi ngân khúc hồn ma vọngChớ để ngưng đàn giữa ngàn mây Vi vút sao trời rụng khắp Vất vưởng bóng hoang thầnNgạo nghễ mây cuồn cuộnCô độc nâng chén buồn Men đêm lên khói loangSầu ngàn năm vẫn thếThế gian đã mấy nhịp đổi dờiHồn ta

Thuyền âm nhạc nay đâu…

Ta là ta rơi khi mưaĐêm luồn đêm buồn ai xưaHẻo tứ thơ lăn thảm bụiƯớt hơi chợt lạnh mấy ai về Bóng người xưaMột người xưaLại một người xưaBước chân không tiếngLời không lờiLướt qua nhau gió rụng cành mây rung rinh đọng Thuyền âm nhạc xác xơ mùa lạc lốiUốn mình nay đà chật hẹp phàm thânTỉa đôi cánhBóng lông thẫm máuLạc phố phường trận gió bụi đòi cơn Đêm mưa suôngChẳng nghe tiếng oán hờnVọng ngàn năm sâu thẳmVực đã bịt và

Đoái hoài

Hồn thơ khép… tình động mờ… vệt nắng hờ… nhạt nhạtNém chút trầm lòng không ai chạmCuộn mây giăng gỡ mãi vẫn rối bùiTơ tóc điểm màu phai tình nhạt sắcLy vỡ rồiĐem đổ giữa thời gian Viết cứ viết bài thơ không tiếng vọngChút tơ lòng cũng đứt nốt cho xongTa lại về chố cũ mênh môngNép thân tàn giường lạnh Mở lòng ngóTâm tình cạnChút hương thừaCũng vừa tanThơ lại nhuốm trần gian Tay vuốt nắng cứa đauƯá giọt giọt rầuThiền tâm chẳng

Cocktail đêm vị Jazz

Đắng giọt mây vương Cay giọt lòng Ảo giọt hàn băng lan Jazz đêm Đếm ánh đèn vàng loang loang mặt Đếm một người qua, lại một người qua Gam đời lặng. Đêm trôi. Mặt nạ nhạt. Đèn tàn. Mắt ơi ta nhớ lệ Mắt ơi ta nhớ ta. Jazz rung rung lửa lặng Men say say gió ngừng Đổ trăng mờ ly đêm Lưng dựa theo điệu êm Thâu trọn ly đêm Hồn lắc Jazz Tay ai khơi vị Ta mà Đêm lắc, vị