Trong tôi
Ai đang khóc
Giọt lệ hình người
Lăn bờ vực
Hỏa ngục
Hay héo khô
Sa mạc nơi tận cùng thế giới
Khóc cánh thiên thần rơi rụng
Khóc anh hùng như bụi tàn
Khóc ngày mai, ngày mai, ngày mai
Nhịp nhịp thời gian đi lại đến
Có con người trong tôi luôn khóc
Giữa hân hoan
Giữa trò đùa quái đản
Kẻ lữ hành lang thang
Tạt ngang vũ trụ
Tôi thuyết giảng về nỗi buồn miên man
Như cơn say nơi tửu quán
Của kẻ lữ hành cô độc
Ngất ngây men thi hứng
Lũ trẻ cười ngớ ngẩn
Chúng hiểu gì đâu (*)
Cứ để niềm vui cho thế giới
Nỗi buồn kia
Tôi xin nhận mình tôi
Cứ cười vui
Dù khoái lạc hay an lạc
Điệu buồn lay
Tôi sẽ gẩy u sầu
Có một phần của tôi đang khóc
Tôi sẽ chọn phần ấy cho đời
Thế gian cười
Thế gian đang sợ hãi
Bởi ngày mai, ngày mai, lại ngày mai
Thời gian đến
Thời gian đi
Ai ở lại
Phút giây này
Chỉ còn tôi đang khóc
Giọt lệ tôi, ồ, đẹp đẽ như mưa
Hà Thủy Nguyên
(*) Lấy tứ từ bài thơ “Trò chơi trẻ nhỏ” của Rumi
Thank you! Me too (: