Tình đêm

Hồn ma khiêu vũ

Sầu đêm

Đong trận mưa rơi

Mấy giọt mềm

Ta viết hồn ta vào thinh lặng

Chỉ lời thinh lặng nối vô biên

 

Đong một đêm dài

Không ánh trăng

Chẳng kẽ sao lọt chút tơ lòng

Và ta bấn loạn mùa thơ ấy

Đã gần xong…

 

Lặng gió bụi rồi, còn đêm thôi

Lặng lời thiên hạ chốn ta ngồi

Thao thức bước vào cơn gió nổi

Lành lạnh cổ thi đã vào hồi

 

Ta trút bạch y, còn ta, đêm

Buông lơi lọn tóc ướt vai mềm

Trắng rợn làn da chờ đêm lấn

Và tình kìa nổi gió mới lên

 

Hồn ma ngoài hiên vẫn rỉ rên

Chẳng ai buồn thắp sáng góc thềm

Ân tình ai chạm mà run rẩy

Nhập cả hồn ta vào thơ đêm

 

Kìa! Gió nổi ái ân! Một góc dạ trường…

 

Hà Thủy Nguyên

Lời tôi và mưa rơi

Lời tôi Ai đã đánh rơi Nơi gió thoảng Như nụ hôn Vừa thoáng qua môi Làn môi tôi mong mỏng Trăng lưỡi liềm đọng máu Buột rơi lời Ma thuật lên ngôi Đã quên tình yêu nơi môi ai đó Mọng đam mê Lời tôi Sương đọng hồng nhung Tục khách chẳng ngó ngàng Hơi bay vô dạng Mây mưa Lời tôi Đã ướt áo ai chưa? Người lạ đi qua sầu lo Có nghe mưa sũng tóc Và trăng ám hơi Nơi khóe

Môi mấp máy

Mềm môi mấp máy mướt mơ mùng Mộng cảnh trùng trùng bóng thời buông Có ta thủng thẳng thêm hoang vắng Cả một trần gian điệu gió chùng Vén chăn thôi hở sầu biền biệt Ôm chàng thiên hạ cạn lời mê Đung đưa con lắc thời gian lặng Vạn vật ngân gầm dưới đáy khe Vệt trời vào độ mộng hóa hơi Miết thịt da vào giữa trùng khơi Ái ân một khắc si tâm niệm Thả vào thương nhớ mấy mươi đời Hà

Ướp mưa

Ta ướp mưa Uá bóng mây rụng Đêm rơi không tiếng Ta khát hơi mưa Mưa phiếu diễu men Khơi buồn len len Phím đàn không tiếng Ta khát sầu Sầu vương thơ hoàn mĩ Sầu rót cạn tinh hoa Sầu đong mắt mùa yêu Sầu rơi rơi Mưa ơi Ái ân trời nghiêng đất vỡ Khát sầu, sầu khát ta chăng? Khát mưa, mưa nhớ ta chăng? Chạm tận cùng Ta nhớ Ta nhớ ta cô độc Say mưa sầu Say điệu đêm Lả

Cõi tôi đìu hiu

Góc cafe nơi tôi đã cũ Có một Hà Nội cũng cũ mòn Người đàn bà đã liếm vệt son Chờ đợi Và ngày mai đều sẽ cũ Như hôm nay Nơi khoảng chiều ập xuống phố đông Trời chẳng ráng hồng rực rỡ Chỉ những đìu hiu đi qua tôi Nơi ánh cũ đô thành Tôi tìm thấy mình chân thực Trong đơn độc tuyệt đối chẳng cơn say Chẳng niềm vui Chẳng niềm đau Tôi đã xa rất xa bản tính Để thấy

Động tình

Đắm mưa sa, lạnh gió Thơ vu vơ đậu hờ cơn mơ dằng dặc Nghe nước chuyển lòng rung Mà ta vẫn thong dong viết đôi dòng lỗi nhịp Sơn khê ướt mộng mưa tịch tịch Đêm u nhàn bước biến loạn lại qua Ta là mây động trời sấm đổ Và trời cũng tuôn thơ Ru mưa bên trời ai xa ai Gối tay ai mộng vắn lại dài Chiếu chăn ngai ngái Xa xưa bén mùi Ta còn trần ai hết một ngày