Tình đêm

Hồn ma khiêu vũ

Sầu đêm

Đong trận mưa rơi

Mấy giọt mềm

Ta viết hồn ta vào thinh lặng

Chỉ lời thinh lặng nối vô biên

 

Đong một đêm dài

Không ánh trăng

Chẳng kẽ sao lọt chút tơ lòng

Và ta bấn loạn mùa thơ ấy

Đã gần xong…

 

Lặng gió bụi rồi, còn đêm thôi

Lặng lời thiên hạ chốn ta ngồi

Thao thức bước vào cơn gió nổi

Lành lạnh cổ thi đã vào hồi

 

Ta trút bạch y, còn ta, đêm

Buông lơi lọn tóc ướt vai mềm

Trắng rợn làn da chờ đêm lấn

Và tình kìa nổi gió mới lên

 

Hồn ma ngoài hiên vẫn rỉ rên

Chẳng ai buồn thắp sáng góc thềm

Ân tình ai chạm mà run rẩy

Nhập cả hồn ta vào thơ đêm

 

Kìa! Gió nổi ái ân! Một góc dạ trường…

 

Hà Thủy Nguyên

Giấc bình yên

Những mùa thao thức Tôi ghé qua tim người Tìm một chút bình yên À ơi dịu lại cơn điên Những thiên đường sụp đổ Chỉ lòng người gào thú dữ Lãng quên đời Cơn say máu cuồng phong Và chỉ còn đôi ta Người và tôi Nay đã ngủ rồi Trong tình yêu không định nghĩa   Mùa lại mùa đã mấy mùa nhân loại Xác phàm thay chẳng giải thoát hình hài Ta và người mắc kẹt nơi đây Nơi tình yêu vĩnh

Tôi mênh mông

Tôi viết bài thơ cho tôi Tôi Tôi Tôi Nẻo đường xa mịt gió Phản chiếu những vẻ tôi Tôi khóc Tôi cười Tôi ân ái và tội lỗi   Vun vút ngược chiều tôi Ti tỉ hình hài Có mang mặt người không nhỉ Tôi không phải Không bao giờ Là hạt bụi của vũ trụ vô chừng Tôi chưa chết và không bao giờ chết Tôi vĩnh viễn mênh mông Thời gian - dòng sông đã cạn dòng Tôi khơi thông từng khoảnh

Mơ hoa

Sơn hà ố đỏ Trăng Ta trổ màu hoa nở Bên hồ Nghiêng mình yểu điệu Gẩy mơ Ấy a quân tử buông thơ Nghe điệu hồn ta văng vẳng Thế gian Chìm Vắng lặng Có nghe yên tĩnh như mây Kinh đêm không lời Và mây trôi Và mây trôi Đến rồi đi Bất động Tạc đêm Hoa tàn trong lộng lẫy Đọng mây Thơ tràn đầy Không gian này Vĩnh cửu Ấy a Trăng đã ngà chưa? Trời thơ một bầu mơ Ai

Lời tử sĩ

U u u u Âm thầm một giọt khóc mù giời mưa giăng Tôi đã ngồi đây… lặng u u u u oán hồn kêu trước ngõ dậm bước vô thanh lướt u u u u khều sợi tóc nhặt sợi tuyệt vọng quấn mồ áo rách đời toang mưa giăng giờ mù mịt u u u u ám thoảng góc hồn nước non khuất lấp đắp hòn mồ ma u u u u Thế nhân tù… chật hẹp góc quan tài mủn mối Nước

Cõi tôi đìu hiu

Góc cafe nơi tôi đã cũ Có một Hà Nội cũng cũ mòn Người đàn bà đã liếm vệt son Chờ đợi Và ngày mai đều sẽ cũ Như hôm nay Nơi khoảng chiều ập xuống phố đông Trời chẳng ráng hồng rực rỡ Chỉ những đìu hiu đi qua tôi Nơi ánh cũ đô thành Tôi tìm thấy mình chân thực Trong đơn độc tuyệt đối chẳng cơn say Chẳng niềm vui Chẳng niềm đau Tôi đã xa rất xa bản tính Để thấy