TỈNH MƠ

Ta mơ lạc đến trăng lòa

Cố nhân đã xa và xa

Ta cô độc quá, hai tay trắng

Run lạnh trời khuya khúc thiên nga

 

Điệu thơ ngày cũ, ai ngâm ngợi

Ai vuốt tóc ta, đêm rụng đêm

Trăng ơi lạnh quá, trăng trăng trắng

Lặng lặng hồn thăng, ta chơi vơi

Nhìn xuống cõi đời

Cố nhân vắng bặt

Đây từng lệ rơi

Đọng

Đọng

Thành lời…

Người ơi…

Khúc thiên nga lả lơi

Màn khép rồi…

 

Khuya tịch mịch

Vong Xuyên cuộn sóng

Thiên nga ngân trăng trăng

Hồn tình kết hoa đăng

Cố nhân ơi nghe chăng?

Câu thơ cũ

Tam Sinh chưa mòn vết

Mái tóc xưa đợi tay ai ve vuốt

Giữ thanh xuân chờ giọt lệ tao phùng!

 

Trăng ơi hãy hóa mưa hoa rụng

Điệu buồn ơi xin khép lại câu thơ

Đêm ơi đêm, xin đừng thêm lạnh lẽo

Và ta ơi, kịch đã khép màn rồi

Tỉnh mơ thôi!

 

Hà Thủy Nguyên

Ta mặc

Ta mặc áo trần gian Sông đời trầm chậm chảy Bóng gì in đáy nước Hồn ta hay áo ta? Ta mặc đời trầm luân Giương cung vào thăm thẳm Sao trời rụng dưới sân Lẫn bụi đời quái lạ Tạ mặc đồng phục hận Tắm hồn giữa máu tươi Vọng ký ức xa xôi Ta tìm ta trinh khiết Ta mặc ta mỏi mệt Ta mặc ta chán chường Ta chìm giữa khói sương Cất khúc sầu ai nhớ Ta cởi áo trần gian

Pháp thoại đêm

Sau một tuần lặn lội trong kinh điển Phật giáo, tôi đã quay về với thơ! A nan đa hỏi Ca Diếp: “Thế giới này là gì ngoài giả huyễn? Chỉ vệt mờ nơi chân trời xa Ta đang đeo đuổi điều gì? Lời Đức Phật đã phôi pha Như ráng chiều vụt tắt” “Bóng tối này chẳng tuyệt diệu sao? Nơi chẳng ai thấy ta ngoài chính bản thân ta Lời Đức Phật đã bay xa Nụ cười của ta cũng bay xa Chỉ

Chiêu hồn ta

I- Có kẻ Gom góp những mảnh tàn linh hồn vãi vương giữa màn sương luân hồi chắp vá Phục dựng thời gian Gió về quần quật Bước vu vơ phố xá quỷ quái rợp trời máu vẩn mây Đi và đi và kiếm và đi và nhặt nhạnh Chút vụn quá khứ lẫn tro tàn Chút gương mặt quen đà biến dạng Này chút vàng son cũng phai màu Những câu thơ nhàu nhĩ rơi mưa Manh áo ướt còn vương máu nhỏ Ánh

Vô thực

Len tơ trời Gió nổi Và tôi cười Trăng rơi Bên hồ Ngắt chùm hoa vào hạ Rã cánh chuồn Mây tuôn Nơi thơ Động cánh chuồn Vuột mất Tứ thơ tàn nắng Cảnh sắc này vô thực Ngày rỗng trôi qua Tôi rỗng trôi qua Tế bào trống không ký ức Cũng trôi qua Định danh này vô thực Hè lọt nắng cơ mê Tôi đợi tôi qua đời Trong cõi trời vô thực Ô kìa trăng trăng trăng Chẳng gì ngoài cõi thức

Chiêu hồn vong bản

"Ôi ngơ ngác một lũ người vong bản" (Trích "Bài ca man rợ" - Đinh Hùng) Ta lạc trần gian thân biệt xứ Trông vời cố quốc dõi thi từ Vong thân, vong quốc, vong hồn hận Tiếng lòng chốn cũ vọng niềm riêng Ta thuộc về đây ư Cõi thực? Nước nhà hư ảo Kẻ thân xa Lật tờ thơ nát Ly hương hát Một điệu lạc trần: vong bản âm Hồn hỡi hồn, tha hương trần ai Có về đây ngưng đọng dựng