Home Sáng tác mới Từ bỏ…

Từ bỏ…

Những người  mới trải qua cảm giác của sự tĩnh lặng, của cân bằng thường tưởng rằng đóng kín mình là cách để giữ sự thanh khiết. Họ trốn khỏi đám đông, trốn khỏi đời sống con người, tự ru ngủ mình bằng cái lý luận: “Chỉ bằng việc hiểu bản thân, tôi mới là người thông thái”. Vâng, điều đó không sai. Nhưng không có bất cứ va chạm gì, làm sao có thể hiểu được những ngóc ngách ngoằn ngoèo của cõi vô thức mênh mang. Tôi tin rằng những người đó, họ cứ lặp đi lặp lại một giấc mơ, nói đi nói lại một câu chuyện, bởi trong sự cân bằng không có sự tăng trưởng.

Họ cũng thuyết giảng về sự tĩnh lặng, về sự giải thoát giống như những bậc chứng ngộ cổ xưa, nhưng họ không chịu hiểu rằng cái chết là một mặt của sự sống, tĩnh lặng cũng chỉ là một mặt của hỗn độn. Người không trải qua hỗn độn sẽ không thể nào chìm sâu trong tĩnh lặng được. Họ nhầm lẫn giữa sự cô đặc của tâm trí với sự tĩnh lặng vô biên.

Kinh Veda có câu: “Cả vũ trụ là một cuộc hiến tế lớn”. Nếu diễn giải câu này sẽ là một sự ngớ ngẩn vì nghĩa của nó đã quá đủ đầy. Né tránh những gì xảy ra với cuộc đời mình bằng cách này hay cách khác nghĩa là chúng ta đang né tránh sự hiến dâng cho vũ trụ để đền bù lại những gì vũ trụ đã hiến dâng cho chúng ta. Con người, thay vì hiến dâng chính mình cho vũ trụ, lại hiến dâng tiền bạc, đồ tế lễ cho thần thánh. Việc  làm này là vô nghĩa, vì đó không phải là hiến dâng, đó là một lần chất thêm nợ nần. Còn những người đóng cửa trái tim mình, chìm sâu vào suy tư tìm kiếm chân lý rồi cũng sẽ chỉ nhìn thấy cái chân lý mà họ muốn thấy, họ chẳng bao giờ có thể hòa làm một với chân lý.

Tôi không biết chắc con đường nào là đúng, nhưng tôi có thể biết chắc những con đường dẫn ta tới ảo tưởng. Chỉ có một cách để thoát khỏi ảo tưởng đó là không dừng lại, bởi chỉ cần một lần dừng lại là bạn đã mắc kẹt trong ảo tưởng đó.

Và vạn vật trong vũ trụ không phải sinh ra để đóng kín mình. Bài học của trái tim là sự mở rộng, là sự mạo hiểm, là bài học về cái chết hoàn toàn. Nhưng đây là bài học khó nhất, vì nó không thể cưỡng cầu. Thế nên thôi kệ mọi nguy cơ… Bước chân vào nguy hiểm… Có thể một ngày ta trở thành một trong số đám đông… có một ngày ta bị tiêu diệt bởi mọi nguồn năng  lượng vũ trụ… Thì đó cũng là việc phải là…

Trích từ wordpress Hà Thủy Nguyên ngày 18/10/2013

Sự mông muội vĩ đại

Qúa nhiều những lời khuyên bảo tôi nên tìm về với tôn giáo để tìm sự bình yên. Nực cười! Thực ra chưa bao giờ tôi thèm muốn sự bình yên. Cái tôi đói khát là sự điên rồ lớn lao mà chẳng bao giờ có được. Mọi thứ cứ nhàn nhạt trôi qua. Những thứ mọi người coi là đau khổ, trong đầu tôi chỉ hiện lên cách đưa tình huống ấy vào tiểu thuyết thế nào. Những thứ mọi người hưng phấn, tôi

Hôm qua – hôm nay

Hôm qua… những tia lửa vò xé như không gian. Luồng khí xám xâm lấn dần bầu trời tưởng như vô cùng vô tận. Ngẩng đầu dậy, ta chỉ thấy một màu đen kịt… Mây đen… Gió cũng đen… Và những khuôn mặt người cũng nhuốm màu u ám… Hôm qua… mưa ồn ào kéo đến từ đường chân trời quất vào ta những đòn roi lạnh lẽo… Nhưng lạ thay, dưới cơn mưa bão, trận chiến của những kẻ điên cuồng đột nhiên gián

Tôi – Mưa – Cải Cách và Cứu rỗi

Mưa... mưa không dứt... những ánh nắng vội vã trở nên đáng sợ. Nắng lờ nhờ một thứ giả tạo. Mọi sự vội vã đều giả tạo. Giả tạo yêu vì không thể yêu, giả tạo cô đơn vì không thể sống cô độc, giả tạo sự tự tin vì đầy những mặc cảm và muốn trốn chạy khỏi chúng bằng đủ loại khoe mẽ với cuộc đời... Con người là vậy! Vội vã sống, vội vã thở, vội vã ăn, vội vã làm việc

Độc thoại sau mưa

Khi cơn mưa đã dứt và những dòng suy tư triền miên cũng cạn nguồn, tôi bỗng giật mình nghĩ: Tại sao mình lại yêu thích trời mưa đến vậy. Mỗi lần nghe tiếng mưa rơi, một cái gì đó trong tội lại cựa quậy, thổn thức, khát khao và nó nhanh chóng chiếm lĩnh tôi. Nó không đơn thuần chỉ là ham muốn và đam mê, nó mang dáng điệu của một nỗi buồn xa vắng. Đã nhiều lần tôi tìm xem mình đang

Lưu manh hóa?

Một đất nước nhiều thế kỷ yếm thế, chiến loạn liên miên… một vùng đất đúng như Nam Cao nói: “quần ngư tranh thực”… tại đây dường như không cho phép những điều tốt đẹp. Mọi lý tưởng cao cả, mọi triết lý sâu sắc, mọi con người xuất chúng … khi rơi vào Việt Nam đều có xu hướng “lưu manh hóa”. Thật là một hố sâu đáng sợ! Mưu mẹo thay thế cho trí tuệ, quyền hành thay thế cho kiến tạo, lòng