Home Sáng tác mới Tuổi tung cánh

Tuổi tung cánh

Khi tôi đọng mặt hồ chút buồn hờ xưa cũ
Quăng dây câu màn sương phẳng lặng tờ
Chút thơ cựa quậy
Nơi trái tim nhịp đập yếu mờ
Tháng ngày này ôi êm dịu quá
Cái êm dịu dối lừa
Của tuổi về trưa

Tôi chìm dần giấc ngủ thờ ơ
Vờ vĩnh mặc bên ngoài náo động
Vờ vĩnh trói đôi cánh đại bàng góc phòng chật hẹp
Giả quên gió lốc lặng rồi
Nằm vô định ngắm bầy se sẻ chuyền cành
Lùm cây lè tè bất động

Ô đôi cánh nặng nề sao gánh nổi
Để liệng chao cũng rời rã hình hài
Bay và bay chẳng thể tới ngày mai
Tự giam mình phút giây này vĩnh viễn
Tôi cắt đôi cánh và hình hài cũng nát
Gió lộng mây chẳng chạm tới linh hồn
Tôi tầm thường ngồi đợi tới hoàng hôn
Trong hoà bình êm dịu…
Vẫn êm dịu dối lừa…

Tôi trốn sâu nơi màn sương nuôi thờ ơ
Mà náo động cứ gõ cửa không ngờ
Mà đôi cánh tái sinh theo gió thổi
Mà cựa quậy ô kìa trái tim tôi
Mà hoàng hôn chẳng chịu tới trong đời

Và những êm dịu dối lừa
Vẫn mỉm cười ve vuốt
Chúng có khóc khi tôi tung đôi cánh bay cao?
Hay lại dối lừa trong êm dịu miên viễn chốn tĩnh lặng mơ hồ…

Tôi ngẩn ngơ nghe chiều cựa quậy…

Hà Thủy Nguyên

Ta chọn buồn như mệnh số

Ta chọn nỗi buồn Vì thế gian vui cười quá Vui cười đến lạc hồn Mê đắm chân trời xa Vui trong những cơn say Và điên vũ điệu triền miên Bay và bay Trong cơn hoang loạn tinh thần Để quên mình rất gần Rất gần Cõi hư vô Nơi đơn độc Trong nỗi buồn lặng   Ai đang vui cười ngoài đó Có nghe mưa, nghe mưa Đời buồn đã tạnh chưa Ta cạn ly rượu chưa Ta sống tận đời chưa Ta

Sót

Có những buổi chiều nghênh ngang qua ta Lọt vực thẳm tâm ma Lời cạn   Có những ly cà phê Vỡ Cuống họng trào nhạt mệnh trần ai   Hôm nay tôi chờ đợi Một khúc tái hồi Hồn phai phai bạc chiều tàn gió lặng   Có những cơn ngủ gục Não chẳng lịm sâu Vẫn quay cuồng thế sự   Khi nát tan vảng vất Mây trôi một khúc tái hồi Ta vén dải chiều rơi Nhặt tứ thơ vừa sót. Hà

Thưởng trà dưới mưa

Nhấp một ngụm trà Lay mưa Lưa thưa ai đứng bên gò Oan hồn chợt tan lòng oán Thây tàn hư vô Chuông chiều vọng vọng nấm mồ Người dịu lại sau cơn cuồng nộ Lòng tro tàn thấu suốt cõi nhân gian Hương trà thoảng một chút tơ thanh thoát Say và say, thi tửu cũng nhạt nhoà Có những mùa mưa đến và đi Một chung trà biệt ly rồi tụ hợp Ai uống cùng người Lạnh Cô quả hồng trần Kiếp thần

Lọt…

Chẳng thế giới nào hồn ta lọtHẹp quá ai ơi mấy cõi đờiUốn éo vo viên dòng ý thứcGò chật thân trần một cuộc chơi Khe trời ai rạch mà đỏ rướmNứt toác vầng mây ố buồn loangCó thành núi cũ vừa nát bấySơn hà vắng lặng cũng vừa hoang Âm hồn rỉ rả chân núi vọngHồng đăng dẫn lối vết quỷ trôiMỉm cười nhịp tịnh hồn sông núiBung vỡ phàm thân dứt cuộc chơi Vô vàn thế giới dần huyễn ảoNới rộng mênh mông

Gẩy nắng

Ta nắn dây nắng tháng Bảy chùng điệu giang hồ Buông lơi cây đàn muôn dây Chẳng đôi tay hữu hạn thiên tài gẩy nên khúc riêng tây Chỉ hồn ta rung điệu nắng Của một ngày tháng Bảy ngừng trôi Đọng đáy ly rượu chiều cay ngọt Câu thơ này Là một sợi dây nắng đã rung lên Thành phố bắt nhịp Một khoảnh khắc buồn và đẹp Thời gian ơi, trôi trôi Để những gì qua đi còn mãi Vẻ trinh nguyên Cuộc