Home Sáng tác mới Tượng đài hôm nay, mưa…

Tượng đài hôm nay, mưa…

Hôm nay
kinh tụng mưa
hồn lay
lạnh

Hôm nay
hồn ngã gục
ảo mê
xa

Hôm nay
thơ vắng ta
bén sầu
chưa

Những dòng ký ức muôn năm quen quen lạ lạ tay đời chép loạn
rụng rơi lả tả

toang

Hôm nay ta đi vào mây xa
tro chiến chinh xương mòn khói phả
Rượu phai hương
Đô thành tàn tạ
những đau thương phong ấn dưới tượng đài

Những tượng đài vươn mình vào xanh thẳm
có nặng trĩu đôi vai
gánh hào quang chói lọi
khô sờn gỗ đá
bệ rạc hùng ca

Hôm nay
đã quá đủ rồi
bao anh linh hùng hổ thuở xa xôi
đã mỏi chưa
đã mơ chưa, một giấc mơ êm
gác đau thương ôm lấy chút hơi mềm
và mỉm một nụ cười
không oán hận
đã mỏi chưa
tượng đài ơi

chờ một ngày mai hóa hình người…
để được khóc
giữa mưa rơi…
đẫm thời gian
nơi đại lộ buồn hiu hắt…

Hà Thủy Nguyên

PS: Hôm nay, tôi chính thức nhận được tin cuốn sách “Đại lộ buồn hiu” của Bernard B.Fall , một cuốn sách nghiên cứu về sự thất bại của Pháp tại Đông Dương, do anh Nguyễn Thanh Xuân dịch, Book Hunter xuất bản, bị thu hồi. Lý do không rõ ràng nhưng cũng có thể hiểu được rằng sẽ không có đại lộ nào được phép buồn hiu dưới chân những bức tượng đài vinh quang. Viết bài thơ này, để nhớ ngày hôm nay, để nhớ về nỗi buồn của rất nhiều người…sẽ không bao giờ quên!

 

Đêm nhạt nhẽo bốc mùi

Đêm nhạt rượu nhạt cà phê nhạt lời điên loạn Mùi thế gian tàn bay Tôi nồng mùi tôi thành lời Đứt Gãy Nhạt nhẽo vê lờ Mùi tôi Mùi thế gian đớn đau tích mủ Tôi đều nhận lấy riêng mình Tôi đã quá quen với nỗi đau Êm dịu xa đâu? Tôi nhận quá nhiều nỗi đau Và nào biết Đâu là nỗi đau của chính mình? Mùi tôi Mùi đêm Mùi tinh sạch thần tiên Những tên điên vô xác thịt Khát

Bàn về đạo dùng cứt

Ta nghe nói có một đàn bọ bay khỏi bãi cứt hàng ngàn năm của chúng dưới đáy sa mạc Châu Phi, tấn công thế giới loài người. Nhưng ta nói thật, đàn bọ ấy chưa biết gì về bản chất của CỨT. Cứt không phải chỉ là cứt, mà còn có thứ nhiều chất cứt hơn cả cứt. Đám bọ kia làm sao hiểu nổi thứ CỨT kì diệu do con người và thần thánh tạo ra. Này ta dậy cho đám bọ các

Chuyển đổi hay Khải huyền (tản mạn trong những ngày đại dịch Covid-19)

Khải huyền không phải một sự chấm dứt. Khải huyền không phải sự bắt đầu. Đó là cuộc tấn công mang tính cưỡng chế của tự nhiên (hoặc các vị thần, hoặc Thiên Chúa, hoặc bạn thích gọi là cái gì thì nó là cái ấy) với mục đích rõ rệt: Có chuyển đổi đang diễn ra đồng bộ từ tinh thần đến vật chất, và nếu chúng ta cố níu kéo đời sống cũ kỹ đã được mặc định thành truyền thống, thành trật

Say rượu một cõi mù mờ nơi thơ

Nhà thơ tìm đến say để gỡ bỏ lớp lý trí. Ái tình mang đến say đau đớn, thuốc phiện mang đến say mộng ảo, nhưng rượu mang đến say cuộc đời. Trong muôn loại say, say rượu có đủ muôn hình vạn trạng, bởi say rượu là một cách để tách khỏi đời sống mà không bước ra khỏi đời sống, trải nghiệm mọi thang bậc của đời sống mà không tầm thường theo nó. Nhà thơ say rượu như một trạng thái tự

Thanh thanh mạn – Lý Thanh Chiếu

Dò dò dẫm dẫm Quạnh quạnh hiu hiu Rầu rầu thê thê thảm thảm Tiết thời chợt nóng lại lạnh Bức bối dường bao Chỉ dăm ba chung rượu nhạt Sao chịu thấu, gió đêm ùa tới! Nhạn bay ngang, Lòng thê lương, Mà nhớ người xưa gặp gỡ. Thềm đất hoa vàng phủ thảm Tiêu điều sao Hoa nay ai còn muốn chạm? Lặng ngồi bên song Lẻ loi gượng nổi tối tăm? Ngô đồng phất phơ mưa bụi, Hoàng hôn về, giọt giọt