Vỡ

Sắp ngày mai rồi
Chẳng còn gì dù một vết hư vô
Đô thành tối
Hồn dạt trôi
Chẳng cửa ô nào giữ nổi

Ly tình ái loãng chiều nay còn hơi hám
Chỉ nôn nao chẳng say trọn giấc ngủ hờ
Mây mỏi xác lê lết bầu u ám
Trăng bạc màu thai nghén những cuồng điên
Của những cơn chết triền miên
Chôn chặt

Bóng ma này,
Sao im bặt
Dưới chân người
Cơn chết lún sâu rồi

Và âm u cũng vừa giăng sáu cõi
Truy điệu tình, hỏa táng những vấn vương
Ai sẽ gom một chút tàn xương
Rải tro bay ngập hết mấy nẻo đường

Ly rượu này! Vỡ
Xước chiều máu rơi
Chẳng có ai vừa qua đời
Chỉ hồn vỡ tan thôi

Hà Thủy Nguyên

Chói

Trong chói lòa Kính vạn hoa Lộn vèo mòng mòng xoay chuyển Ta trốn vào bóng tối Không đầu không cuối Buông trôi Sân khấu đời chóng mặt những cơn say hoa huyễn trập trùng khởi lên khởi xuống Màn đời căng ngóng mãi nào hạ xuống bao giờ Chói lói đèn đời huy hoàng Mùa Diễn! Diễn! Diễn! Diễnnnn!!! Tên hề điên loạn! Dây nhợ rối bù! Anh hùng lướt khướt lối lạc đường về Mỹ nhân trôi dạt suối cạn sỏi khô hoa

Mưa kinh kỳ viết “Thiên địa phong trần”

Hà Nội gió đổ mưa Sầm sập bóng Thời gian sắp sửa luân hồi tiếng người thưa tiếng đời lạc giọng Và tiếng Tôi Ra rả Lời vụn vặt rụng tả tơi với bao người đã lạc giọng trong đời Im lìm mưa xuyên thời gian đầu trần hứng giọt nước phong trần thoảng giọng cung thương câu hát kinh kỳ xưa cũ vọng từ câu chữ chưa dứt dòng tự sự tôi dở dang tôi đã thôi rồi tâm sự ngàn xưa và ngàn

Sợi Yêu

Xao… Một cơn gió Huyết dụ mấy lời yêu Có buổi chiều vừa qua ngõ cô liêu xiêu xiêu trời nghiêng đất đổ Bóng tình vơ vất Rụng Bên mồ Xao Làn tóc lạnh Mướt mây thanh âm nhịp không không sắc sắc mông mông lung lung thung thăng phố vào vận cuối Ai vuốt sũng chuông chùa tụng Tro tàn bay nét phác nhạt lời này Kinh chiêu hồn lặng Ai rõ bước ra mà Thời không tha hương lạc bước dặm trường Hoa

Gặp lại mình trong câu hát cũ

Ta gặp lại mình câu hát cũ đứt rời lời nhớ lời quên thanh âm vỡ ngân nga lạc điệu Chẳng dám hát lên một quãng đã quên mình Câu thơ hôm nay rời rạc bóng người qua và bóng ta lỡ rớt rơi đầu ngõ lạc giữa ma đi quên cả níu về Giữa giấc mê nhân thế xẹt sao rơi mây khói cuộn bóng hồn trôi lạc hướng chút thờ ơ vương lại một câu thơ Câu hát cũ bặt âm đã quên

Lời của một nhà thơ chết

Này tôi Tiếng pha lê Vụn vỡ Hồn trượt dài trong lồng ngực lạnh băng Vần thơ tôi Người xưa nào còn ghé Tiếng thời gian Loạt soạt cũng xa dần Gối lên tóc đã xơ xác đợi chờ Thịt da mòn đơn độc ủ men thơ Và máu cũng kiệt khô lời tình tự Cố nhân đâu Ai khóc tôi rũ nhàu Cõi thơ tôi đã bao người lai vãng Rồi cũng đi Như xóm trọ quán hàng Và tôi vẫn nằm im trong