Home Sáng tác mới Vòng lặp của bướm đêm

Vòng lặp của bướm đêm

Con bướm đêm đập cánh cánh đập cánh vào đêm
Luồng sáng xẹt qua chẳng kịp cho mi chờ chết
Con bướm đêm vô định
Có đón mũi tên này
Mũi tên của vần thơ tôi
Những vần thơ đã cũ
Nơi vòng lặp vạn vàn điều mới
Có gì khác nhau ư?
Chết nơi ngọn lửa
Chết bởi thơ tôi
Khác nhau ư?

Thơ tôi
Mũi tên bắn không quay trở lại
Chẳng vòng lặp nào nĩu giữ
Vô cùng có lặp lại ư?
Tôi chẳng lặp tôi ngay đây

Con bướm đêm đậu lại góc phòng
Không chỉ thị bởi tự nhiên
Nó lạc lối im lặng
Nó làm thơ đấy ư?
Im lặng là thơ đấy ư?
Tôi im lặng chờ nó chết khô
Không thể cựa mình hoá thân
Nó chọn vô hạn đấy ư?
Vô hạn như lời lải nhải cố đắp thành ý nghĩa
Tôi chọn hữu hạn cực tiểu
Đọng thơ

Bài thơ
Một bài thơ
Lại bài thơ
Tôi dành tôi cho vô hạn
Còn bí ẩn cho thơ

Này bướm đêm, cứ lặp, lặp, nữa đi
Ngươi cần thơ dẫn lối
Còn tôi
Thơ
Chỉ là
Một phần nhỏ bé
Của tôi
Của mơ
Trong tôi.

 

Hà Thủy Nguyên

Đêm địa ngục

Ai thêu đêm vào nỗi đau Ứa máu trần giọt giọt Nghênh ngang qua địa ngục Xương trắng rợn hờn ghen Kìa ai níu ai người quá cố Hận ta hay khát ta?   Vàng vọt đèn in bóng Hồn lạc lơ thơ bóng Tâm đoạn chập chờn bóng Bong bóng trẻ thơ bay vô vọng Hư không tan. Ai bỏ ai buông?   Cô đặc hương đêm tĩnh tọa Đóng băng giấc ngàn thu Cứa tay ứa màu nhịp sống Nhịp sống loang vang

Người bay

Những người bay mưa đêm Vỗ cánh về đâu thế? Tiếng đập cánh ướt sa phố xá Đèn nhoà tâm tư Hắt màu cổ miếu Hỡi ai Có bay qua nghĩa địa đông người Bóng ma dật dờ trên phố Ma ma người người chen chúc Áo quần cũ mới lộn nhau Trước sau chẳng thành hình Nén nhang cháy dở khiêu hồn vỡ Những người bay cô đơn quá Chẳng thấy nhau Lạc giữa thành phố nghĩa trang Hôm nay tôi đang sống nơi

Tụng ca bóng tối

Nơi bóng đen, đen và đen Nơi ánh sáng dối lừa chìm sâu vô tận Nơi sự thật hiển hiện   Ta đã đi rất lâu theo ánh sáng cuối đường hầm… tiếng vỗ cánh của bầy thiên thần hỗn loạn… Chúng chắp cho ta đôi cánh rồi rủ ta lao vào nguồn sáng như bầy thiêu thân. Và tan biến…   Nơi đầu nguồn Thượng Đế Nơi ánh sáng chói lòa Nơi sự sống biến mất   Mỗi sinh mệnh đều bị thiêu rụi

Mưa máu

Thiên hà đỏ thẫm nghiêng tràn rượu Cành cây khô dựng đứng sừng hươu Vạch lên trăng vài đường máu Có những tối cô độc với hoa hồng Tôi viễn cảnh mình giác ngộ nơi nỗi buồn thăm thẳm Gác niềm vui lên gò đống trần ai Tôi đã vắt kiệt tôi mỗi sớm mai Trong khoảnh khắc tỉnh bừng con mắt Rất nhiều phần trong tôi đã đổ tràn như rượu Da thịt tôi cháy bùng dưới dương quang như tên ma cà rồng

KHÚC CA MẤT NGỦ

Đêm chong đêm Ấy a… trăng rơi… Mộng hoàn mộng Ấy a… mùa chơi vơi…   Nao nao chuông chùa ngàn thu trước Ấy a… đứt nối giọt giọt đời Mê mê men ái tình năm mới Tay ai đàn… ấy a… da thịt ngần Ấy a… một kiếp ngước mắt dõi gió lốc cuốn bay thời cùng thế Tóc rung rung màu ký ức điểm sương…   Ấy a… lao xao tiếng đời nơi gác sách Ấy a… vang vang tiếng lòng chốn thị