Home Sáng tác mới Xuân nguyện hồn

Xuân nguyện hồn

Khúc nguyện hồn tro ám lạnh
gió đuổi dài phố thưa

Lặng phủ khăn tang ố vàng hàng cây đứng rũ
Im
Lòng co ro bóng người chen bóng quỷ
Đây là xuân ư?

Khúc nguyện hồn rung chuông sáu cõi
Mộng nhân sinh khép cửa
Gió đổ ào lá rơi
Bóng đất vương tay níu nền trời
Tấm khăn tang rách mất rồi còn đâu
Phố thị bạc phai tro phủ
Mây nhoà chẳng dáng chẳng hình

Tôi đang nguyện hồn ai đây
Nguyện hồn một mùa xuân đã qua đời khi chớm nở
Nguyện hồn ma cũ mới chen nhau
Nguyện hồn tôi lạc trùng dương khổ ải
Nguyện một hồn hoa héo rũ vệ đường

Vắng bặt
Chẳng thanh âm
Người chết lang thang đường phố
Kẻ sống khép chặt cửa mồ
Ẩn mình đợi
Mai này chết
Hay mai này sống?

Gương mặt tôi hai nửa tử sinh
Một nửa phủ tang một nửa xuân sang
Khoác manh áo đỏ lang thang thành phố bạc hồn ma
Sớm nay đã đổ vội vào chiều
Chạng vạng thời gian không tiếng
Im lìm
Hàng cây

Chuông vẳng đó ư, chốn vĩnh viễn thẳm xa
Gọi mời hồn ai lạc bước
Về thôi
Xuân sắp tàn rồi
Gương mặt nhoà phai lẫn lộn
Chỉ còn màu áo thôi
Chỉ còn chút dấu lưu giữa đời
Mai này cũng ố tàn phai nhạt
Như câu thơ chợt rung ngân vang âm dần tàn
Không gợn sóng

Lòng co ro thu lại thảm sầu
Chân khô lạnh nhịp trời trôi vuột bóng thời gian
Gió quẩn rung chuông váng hồn sâu
Những ngón gầy gỗ mục níu tang buồn gió lay

Hà Thủy Nguyên

Bài thơ viết  vào một sáng chủ nhật mùa xuân lạnh lẽo héo tàn… bầu không khí trong bản “Gloomy Sunday” u ám… Mọi thứ hiển nhiên kết thúc, ngay khi mới khai sinh.

 

Ủ men thơ

Ta vuốt một chùm thơ đã cũ Trên cây đời tàn úa suốt thiên niên Ai kẻ vãng lai mùa quá khứ Mang về đây trọn vẹn cả màu thơ   Lạc bước nơi u ngục Đếm lá rụng lá tàn Ép chùm thơ quá khứ Cho lên men thời gian Hơi men say thế giới Cho thế giới quên buồn Cho buồn vương u ngục Cho ngục quên cơn điên   Ai thương kẻ điên nơi đáy ngục Hận nhân tình nên hồn loạn

Điềm tôi

Có cơn mưa chưa tới kịp chiều nay Tôi tết vần thơ lên mây Mây vắt một nhịp trời say gió bão Và chẳng ai say rồi sao? Tôi đợi chờ cơn mưa bao chiều qua Mà thơ chẳng rụng như lá Khách lại qua mải mê la hò chi Lời lời rồi cũng bay đi Muôn dòng tuôn giọt giọt thi ca đọng Nơi vùng trời chẳng hửng đông Lời tôi rơi giữa mênh mông ồn ã Mưa không đến như tình xa Và

Ướp mưa

Ta ướp mưa Uá bóng mây rụng Đêm rơi không tiếng Ta khát hơi mưa Mưa phiếu diễu men Khơi buồn len len Phím đàn không tiếng Ta khát sầu Sầu vương thơ hoàn mĩ Sầu rót cạn tinh hoa Sầu đong mắt mùa yêu Sầu rơi rơi Mưa ơi Ái ân trời nghiêng đất vỡ Khát sầu, sầu khát ta chăng? Khát mưa, mưa nhớ ta chăng? Chạm tận cùng Ta nhớ Ta nhớ ta cô độc Say mưa sầu Say điệu đêm Lả

Tình đêm

Hồn ma khiêu vũ Sầu đêm Đong trận mưa rơi Mấy giọt mềm Ta viết hồn ta vào thinh lặng Chỉ lời thinh lặng nối vô biên   Đong một đêm dài Không ánh trăng Chẳng kẽ sao lọt chút tơ lòng Và ta bấn loạn mùa thơ ấy Đã gần xong…   Lặng gió bụi rồi, còn đêm thôi Lặng lời thiên hạ chốn ta ngồi Thao thức bước vào cơn gió nổi Lành lạnh cổ thi đã vào hồi   Ta trút bạch

Requiem Mưa

Mưa Rải gam đêm Là Vô Tận Ta Đếm thời trôi Là Hư Vô Yêu Khẽ dần buông Là Quá Khứ Mây rơi kìa Mưa bay Hà Nội chẳng ai hay điệu ả đào vẳng đêm vắng lặng Í ơi lơi lả cợt cười Vọng Lòng đất nảy mưa rơi Giai nhân đã thõng một đời Thành phố cũ mòn hồn mặc khách Gốc cây khô trơ trọi Rạch nét sầu lên mưa Trắng mấy vần thơ ủ dột Xì xào tục khách Ai mất