Home Sáng tác mới Xuân nguyện hồn

Xuân nguyện hồn

Khúc nguyện hồn tro ám lạnh
gió đuổi dài phố thưa

Lặng phủ khăn tang ố vàng hàng cây đứng rũ
Im
Lòng co ro bóng người chen bóng quỷ
Đây là xuân ư?

Khúc nguyện hồn rung chuông sáu cõi
Mộng nhân sinh khép cửa
Gió đổ ào lá rơi
Bóng đất vương tay níu nền trời
Tấm khăn tang rách mất rồi còn đâu
Phố thị bạc phai tro phủ
Mây nhoà chẳng dáng chẳng hình

Tôi đang nguyện hồn ai đây
Nguyện hồn một mùa xuân đã qua đời khi chớm nở
Nguyện hồn ma cũ mới chen nhau
Nguyện hồn tôi lạc trùng dương khổ ải
Nguyện một hồn hoa héo rũ vệ đường

Vắng bặt
Chẳng thanh âm
Người chết lang thang đường phố
Kẻ sống khép chặt cửa mồ
Ẩn mình đợi
Mai này chết
Hay mai này sống?

Gương mặt tôi hai nửa tử sinh
Một nửa phủ tang một nửa xuân sang
Khoác manh áo đỏ lang thang thành phố bạc hồn ma
Sớm nay đã đổ vội vào chiều
Chạng vạng thời gian không tiếng
Im lìm
Hàng cây

Chuông vẳng đó ư, chốn vĩnh viễn thẳm xa
Gọi mời hồn ai lạc bước
Về thôi
Xuân sắp tàn rồi
Gương mặt nhoà phai lẫn lộn
Chỉ còn màu áo thôi
Chỉ còn chút dấu lưu giữa đời
Mai này cũng ố tàn phai nhạt
Như câu thơ chợt rung ngân vang âm dần tàn
Không gợn sóng

Lòng co ro thu lại thảm sầu
Chân khô lạnh nhịp trời trôi vuột bóng thời gian
Gió quẩn rung chuông váng hồn sâu
Những ngón gầy gỗ mục níu tang buồn gió lay

Hà Thủy Nguyên

Bài thơ viết  vào một sáng chủ nhật mùa xuân lạnh lẽo héo tàn… bầu không khí trong bản “Gloomy Sunday” u ám… Mọi thứ hiển nhiên kết thúc, ngay khi mới khai sinh.

 

Còn lại

Đánh dấu một chút vàng trong nắng Đánh dấu một chút buồn trong mưa Đánh dấu một nốt trầm trong bản thanh âm rộn rã…   Đôi cánh đã xa bay rồi Chỉ tôi còn ở lại Mỗi bước theo vết dấu lông chim Ôi gió đã cuốn trôi tự kiếp nào?   Nắng tắt Mưa ngừng Mọi thanh âm im bặt Một tiếng “suỵt” khẽ khàng Hồi ức vô thanh nhỏ giọt Thiên đường xé toạc thành những đám mây   Những phim đàn

Đêm mưa say Omar Khayyam

Mưa thơ rơi Mưa rơi thơ Í ơi rơi thơ mưa Chỉ một khúc chơi vơi vừa vọng Đã qua đời Chỉ một say cuồng vừa bén Đã hư vô Mồ ma trăm muôn giọt tưới Lịch sử sũng trang viết mới Bút cùn mòn ghi lại được gì đâu Phác mãi một màu đã cũ Nghèo nàn sao Không gượng muôn vẻ màu tươi Của thế giới nhiệm màu Khúc mưa lạc vận Giữa bản bi hài mệnh số Hồn ai say buông mưa

Tình đêm

Hồn ma khiêu vũ Sầu đêm Đong trận mưa rơi Mấy giọt mềm Ta viết hồn ta vào thinh lặng Chỉ lời thinh lặng nối vô biên   Đong một đêm dài Không ánh trăng Chẳng kẽ sao lọt chút tơ lòng Và ta bấn loạn mùa thơ ấy Đã gần xong…   Lặng gió bụi rồi, còn đêm thôi Lặng lời thiên hạ chốn ta ngồi Thao thức bước vào cơn gió nổi Lành lạnh cổ thi đã vào hồi   Ta trút bạch

Lời tử sĩ

U u u u Âm thầm một giọt khóc mù giời mưa giăng Tôi đã ngồi đây… lặng u u u u oán hồn kêu trước ngõ dậm bước vô thanh lướt u u u u khều sợi tóc nhặt sợi tuyệt vọng quấn mồ áo rách đời toang mưa giăng giờ mù mịt u u u u ám thoảng góc hồn nước non khuất lấp đắp hòn mồ ma u u u u Thế nhân tù… chật hẹp góc quan tài mủn mối Nước

Điệu hờ

Vuốt tơ trời giong giong Vẽ đường cong cong Nối vô biên liên miên viễn mộng Hờ… Mây nước… Bụi bụi mưa mưa tấc lòng ngâu Hồn ai tan loãng bên cầu Hồn ai tự vẫn tửu lầu ngàn thâu… Hờ… Lụa là… Thắt giải đồng tâm ngàn kiếp Cơ đồ… Lá… Uyên ương … Mưa… Long lanh đáy nước cung Ngô Thiếp về cõi Việt đắp mồ hoa Này lá, này mưa, này lụa, này tan… Hờ… Hồ điệp… Ép khô điển tích ngàn