Home 2019 Tháng 6 / page 2

Cởi mưa

Hè chưa cạn sen thu đà tới
Giọt lơi lơi
Xiêm áo nhuốm thơ rồi
Bạc màu rực rỡ
Mặc mưa
Sũng mùa xúc cảm

Ngơ ngơ như một vần thơ
Lạc điệu
Tôi vẫn manh áo cũ
Con phố cứ đổi màu

Muốt trắng một màu hoa không thực
Rụng đầy hồ đêm
Ccơn gió chẳng êm
Len mùi ảo não
Người đời trốn cả rồi sao
Nơi căn phòng không lỗ
Không cánh cửa mở
Cửa đâu rồi?

Tôi lang thang
Đêm đổi màu
Cài hoa không thực
Mái tóc vẩn hương

Tôi cởi xiêm y thơ
Ngôn từ rơi rụng cả
Vãi vương như lá
Rụng
Sau mưa

Có lẽ
Cơn mưa này
Lạc lối

 

Hà Thủy Nguyên

Home 2019 Tháng 6 / page 2

Bắc phong hành – Lý Bạch

Hôm qua mình dịch Yên ca hành bài Thu phong của Tào Phi, rồi chợt nhớ ra bài Bắc phong hành của Lý Bạch, cũng là thể tài chinh phụ. Bài này có mấy bản dịch, nhưng các bản dịch đều biến bài hành này thành nhịp điệu thơ thất ngôn, làm sai đi tính hiện thực khắc nghiệt của bài thơ. Vẻ đẹp của bài thơ không phải ở câu thơ chau chuốt bóng bẩy theo lối Đường thi phổ biến, mà là nỗi đau dữ dội như gió tuyết. Mình thử dịch lại, cố giữ nhịp của điệu hành.

Chúc long thê hàn môn,
Quang diệu do đán khai.
Nhật nguyệt chiếu chi hà bất cập thử,
Duy hữu bắc phong hào nộ thiên thượng lai.
Yên sơn tuyết hoa đại như tịch,
Phiến phiến xuy lạc Hiên Viên đài.
U Châu tư phụ thập nhị nguyệt,
Đình ca bãi tiếu song nga tồi.
Ỷ môn vọng hành nhân,
Niệm quân Trường Thành khổ hàn lương khả ai.
Biệt thời đề kiếm cứu biên khứ,
Di thử hổ văn kim bính cách xoa.
Trung hữu nhất song bạch vũ tiễn,
Tri thù kết võng sinh trần ai.
Tiễn không tại,
Nhân kim chiến tử bất phục hồi.
Bất nhẫn kiến thử vật,
Phần chi dĩ thành khôi.
Hoàng Hà phủng thổ thượng khả tái,
Bắc phong vũ tuyết hận nan tài.

*Bản dịch

Đuốc rồng soi hàn môn *
Ánh trời bừng ngày mới
Nhật nguyệt sao chiếu rọi chốn đây
Chỉ gió bắc trên cao thét gào lui tới
Núi Yên tuyết hoa hồ dệt chiếu
Phấp phới rụng trắng Hiên Viên đài
U Châu cô phụ năm ròng rã
Ngưng tiếng hát cười, nét mày chau
Tựa cửa ngóng chinh phu
Nhớ chàng lưu lạc Trường Thành ôi giá lạnh
Ngày ly biệt chàng vung gươm ải xa
Nay còn đây túi tên đã rỗng
Đâu còn mũi tên lông trắng
Chỉ thấy nhện giăng kết bụi trần
Tên còn đâu
Người nay vùi xác sa trường
Ngắm vật lòng chẳng cam
Đốt thành tro tàn cả
Hoàng Hà có lúc dòng đổi thay
Gió bắc hận tháng năm sao ngừng đây

(*) Trong câu này, tác giả dùng điển tích “chúc long” để ám chỉ ánh sáng của phương bắc xa xôi gió tuyết. Người Trung Quốc xưa quan niệm ở phương bắc lạnh giá không có ánh mặt trời soi sáng mà chỉ có loài chúc long thắp sáng.

Tranh minh họa: Y Xuy Ngũ Nguyệt

Thú thực là vẫn thích không khí trong Yên ca hành của Tào Phi hơn. Dịch bài thơ này là vì có một đoạn viết trong “Thiên địa phong trần” tập 2 có nhắc tới! 😇

Home 2019 Tháng 6 / page 2

Vạn vật lụi tàn – Lord Alfred Tennyson

Sông xanh hòa điệu thủy lưu

Dưới mắt tôi
Gió nam ùa lồng lộng

Cao trên trời
Lớp lớp mây bạc nổi trôi
Mỗi trái tim đập nhịp hoan ca sáng tháng Năm rực rỡ

Ngập tràn lạc thú:
Thế rồi vạn vật cũng lụi tàn
Suối sông ngừng chảy
Gió ngừng thổi
Mây ngừng trôi
Tim ngừng đập
Vì vạn vật tới lúc tàn lụi
Vạn vật lụi tàn
Mùa xuân nào quay lại
Ôi, hư vô!
Cái chết đợi rồi
Kìa! Bạn bè tôi xa xôi
Rượu và lạc thú
Chúng ta được gọi tới rồi lại ra đi
Nằm sâu, rất sâu
Chìm trong tịch mịch nơi phải vậy
Chỉ hân hoan đọng lại
Tiếng chim ngân vang
Không thể nào nghe
Cũng như gió thổi đồi cao.
Ôi chao bất hạnh!
Nghe này! Cái chết gọi mời
Ngay lúc này tôi đang nói
Quai hàm rụng rời
Má hồng phai nhạt
Tráng kiện nhược dần
Băng đá trộn cùng máu nóng
Mắt thì đông cứng
Bao lần chuông đã điểm tang
Này linh hồn lạc thú, biệt ly thôi.
Đất già nua
Chỉ một lần sinh
Ai cũng biết
Xa xưa.
Và đất già nua sẽ diệt
Hãy để gió ấm nồng băng qua
Và sóng xanh vỗ bờ
Đêm đêm lại ngày ngày
Ai nào thấy
Nơi vĩnh cửu.
Vạn vật đã sinh
Nào quay lại
Vạn vật lụi tàn cả thôi.

Nguyên tác:

ALL THINGS MUST DIE

Clearly the blue river chimes in its flowing

Under my eye;
Warmly and broadly the south winds are blowing

Over the sky.
One after another the white clouds are fleeting;
Every heart this May morning in joyance is beating

Full merrily;
Yet all things must die.
The stream will cease to flow;
The wind will cease to blow;
The clouds will cease to fleet;
The heart will cease to beat;
For all things must die.
All things must die.
Spring will come never more.
O, vanity!
Death waits at the door.
See! our friends are all forsaking
The wine and the merrymaking.
We are call’d–we must go.
Laid low, very low,
In the dark we must lie.
The merry glees are still;
The voice of the bird
Shall no more be heard,
Nor the wind on the hill.
O, misery!
Hark! death is calling
While I speak to ye,
The jaw is falling,
The red cheek paling,
The strong limbs failing;
Ice with the warm blood mixing;
The eyeballs fixing.
Nine times goes the passing bell:
Ye merry souls, farewell.
The old earth
Had a birth,
As all men know,
Long ago.
And the old earth must die.
So let the warm winds range,
And the blue wave beat the shore;
For even and morn
Ye will never see
Thro’ eternity.
All things were born.
Ye will come never more,
For all things must die.