Home Sáng tác mới Hết thời

Hết thời

Ta di một vì sao mệnh số
Nhân gian xô lệch gì đâu
Mặc quyền lộc rụng rơi
Mặc danh tài phai nhạt
Thân phận người nhỏ nhoi
Sơn ca lạc
Cuồng phong gầm thét

Tờ thiên thư rách nát
Hơi cổ đã lên mùi
Bụi thời gian mờ mịt
Kho sách đời
Hết thời
Vì sao trời
Hết thiêng
Chỉ lời ta còn vọng
Tiếng nghìn năm

Phật Chúa vắng cả rồi
Trăng sao nay cũng vắng
Bạn bè đều cô tịch
Ngàn năm
Ta hiểu ta

Tiếng thời đại chuyển dời
Gương mặt xưa cười mỉm
Xa và xa và xa
Trăng sao hồi sinh đó
Ta cô tịch đợi chờ
Người xưa nay có nhớ
Hay chỉ ta hiểu ta

 

Hà Thủy Nguyên

Chiều lịch sử

Tôi đã đi dọc đường lịch sử Chẳng bóng người Chẳng đáp lời ai Chỉ những quân cờ tung tóe Bàn cờ toang hoác lỗ Những hố chôn người nào biết sử xanh Nào những ai lưu danh Đã ố màu kim cổ   Tôi lạc đường giữa muôn vàn trang sách Vàn sự thật đều dối trá như nhau Mờ mờ nỗi đau tiền kiếp Hỏi ai, đáp ai Muôn đời câm nín Chỉ đau thương lên men ly rượu chiều Và trăng sao

Bạn có nghe…

Bạn có nghe thế giới chuyển mình Để lộn về mông muội Trong cơn điên huyễn tưởng Bạn có nghe tiếng triệu hồi tuyệt vọng Một con quỷ đang gào Để diệt trừ con quỷ khác Rồi mong đợi thiên đàng Bạn có nghe tiếng thiên thần rũ cánh Nơi nóc cao đợi chết Mặc lũ người mông muội Rạp mình hôn chân quỷ dữ Xin phúc phận dư thừa Bạn có nghe phận người tuyệt vọng Chút cần sa mê sảng tinh thần Hềnh

Đôi mắt tôi

Có những thế giới tôi dạo bước Chẳng ai lai vãng Họ lờ đi như không có trên đời Hai con mắt bịt hai thôi còn một Giả ngắm nhìn nhân gian ở cõi kia Kẻ vô lý trí thấy tất thảy Chẳng hiểu gì tất thảy Lao và lao và lao và lao Nào có sao Lạc vào vô vàn thế giới Xoá nhoà bản thân thành hạt bụi Đúc nên tầng tầng thế giới   Tôi yêu đôi mắt tôi Lý trí tôi

Mài bút đêm…

Quốc thù vị báo đầu tiên bạch,Kỷ độ Long Tuyền đới nguyệt ma.Đặng Dung Vẩy chữ run đêm Vẩn mây váng trời vừa xáo động Vẫn ta đây, vẫn ta đây, ta đây In bóng tường nam một vệt dầy Nét thủy mặc phác sầu đêm nay Vắng một điệu nhạc Lặng một chòm thơ Vuốt sợi mực dài bạc bi ai Niềm đêm thăm thẳm kiếm ai mài Trăng tà đâu nhỉ, hoa chợt rụng Rũ nhàu cánh mỏng xác ai đau Này là

Ác mộng

Nhân một lần đọc lại thơ Văn Cao Tôi đón đầu mùa thu Bằng những người đã cũ Những người đi qua cơn ác mộng thiên đường Mệt rũ cánh bên bờ thiện ác Ha hả cười cho vợi bớt chông chênh   Chiếc lá nào rơi giữa mông mênh Tôi nằm ngắm vạn thiên đường rơi rụng Những thiên thần lạc lối Có nghe đôi cánh đổi màu Theo cơn điên trần thế Nơi tôi đã ở rất lâu Ngước nhìn thiên đường khinh