Home Sáng tác mới Biển lặng ta hát điệu câm

Biển lặng ta hát điệu câm

Biển lặng

Buồn

Ta mênh mang

Nghêu ngao khúc hát câm

Sau lưng, ô kìa, điêu tàn

 

Ửng làn vàng gió lạc

Có bầy người quá khứ

Lẫn lộn giữa xa hoa

Thành phố điêu tàn

Ánh đèn lộng lẫy

Lầm rầm lời ký ức

Gọi ta ư?

 

Các ngươi nghe chăng

Bụi điêu tàn phủ kín trăng

Thành phố đóng băng

Nơi con tim đã thôi thổn thức

Nơi đôi mắt đã ngưng tìm kiếm

Ta điêu tàn chưa?

Nỗi buồn ta vẫn mênh mang ngoài sóng

 

Những câu thơ kiều diễm đã bay xa

Bên trường kỷ, ta nằm

Điêu tàn lướt qua

Bầy người quá khứ vẫy chào ta

Họ đi ra biển

Ra biển

Biển

 

Bài thơ này – Ta kiệt quệ

Điêu tàn này – Cơn buồn lan

Nắng và trăng đều vàng

Màu thời gian ố nhạt

Khúc hát câm âm lặng

Ta thành quá khứ thôi

 

Hà Thủy Nguyên

Viết trong một buổi sáng buồn ở Đà Nẵng

Người mặt lạnh

Có một mùa thơ vào độ úa Tình ca đứt nhịp Dở dang Cơn khóc lóc nuốt sâu Rượu cay cay quặn đau Người mặt lạnh Lạnh nụ cười Lạnh bờ môi Nén mưa tầng mây xám   Người mặt lạnh đi qua phố phường u ám Con phố dài ai ngoảnh bước nhìn ai Lời thông thái rơi tàn như lá Mắt lạnh rồi Khô héo rượu Khô lời yêu Sao rụng giữa linh hồn   Người mặt lạnh trôi trên thiên hà Tinh

Trên dây

Tôi đi trên dây...trên dây...trên dây... Đu đưa mây bay Cánh gió Hai vai nhẹ gánh trắng đen Chỉ những món nợ đuổi đeo Nào bao giờ bén gót Từ trên dây, tôi thấy Những kẻ mơ tưởng trên mây Nhưng chân lụt bùn đen Và lo toan ngập mặt Những cột khói cao trắng phớ Nhả bụi đen Những khuôn mặt chân thánh Thiện lành Và trái tim thối rữa úa đen Những thành phố lên đèn Để trốn bóng đêm. Sợi dây này

Ta lạc vào xa vắng

Ta lạc vào xa vắng Trập trùng thức mây lồng Ai đợi ta cõi sống Nhịp luân hồi vang vang…   Ta lạc vào xa vắng Ai kẻ đóng vai ta Uốn éo một khúc ca Ta có về chăng nhỉ ?   Ta lạc vào xa vắng Kìa là mộng hay đời Nhân thế một kiếp chơi Biết nên đi hay ở ?   Ô kìa cổ mộ ngàn năm vắng Ô kìa cố nhân như bóng mây Ta đợi ta Bụi hồng dương quang lấp

Ly rượu cạn không

Thời trôi, thời trôi Im lặng – Đêm Bóng ai định hình muôn nẻo thực Ly rượu cạn không Lòng trống rỗng Ta – Vô Bạn – Vô Thế giới vô loài Mây đêm nay đang bay về đâu Có thằng điên múa chữ đêm thâu Vắt hồn ra chữ, bao bì mới Danh hão nào đâu, nhậu, nhậu nào Đem ô trọc bẩn nhơ rượu hứng Rượu có đau Có đắng vị trần gian Rượu thôi hết huy hoàng rồi nhỉ Rượu cũng điên

Mưa kinh kỳ viết “Thiên địa phong trần”

Hà Nội gió đổ mưa Sầm sập bóng Thời gian sắp sửa luân hồi tiếng người thưa tiếng đời lạc giọng Và tiếng Tôi Ra rả Lời vụn vặt rụng tả tơi với bao người đã lạc giọng trong đời Im lìm mưa xuyên thời gian đầu trần hứng giọt nước phong trần thoảng giọng cung thương câu hát kinh kỳ xưa cũ vọng từ câu chữ chưa dứt dòng tự sự tôi dở dang tôi đã thôi rồi tâm sự ngàn xưa và ngàn