Ác mộng

Nhân một lần đọc lại thơ Văn Cao

Tôi đón đầu mùa thu

Bằng những người đã cũ

Những người đi qua cơn ác mộng thiên đường

Mệt rũ cánh bên bờ thiện ác

Ha hả cười cho vợi bớt chông chênh

 

Chiếc lá nào rơi giữa mông mênh

Tôi nằm ngắm vạn thiên đường rơi rụng

Những thiên thần lạc lối

Có nghe đôi cánh đổi màu

Theo cơn điên trần thế

Nơi tôi đã ở rất lâu

Ngước nhìn thiên đường khinh miệt

Loài chúa nhân tạo nào đang ngự trị cõi không

Và bầy thiên thần lông bông buộc chân mình bằng sợi dây cao quý

 

Lập trình cõi không

Ảo tưởng loài quỷ đói

Tham lam đức tin

Cho trọn mộng chuyên quyền

Những linh hồn tật nhược đang vận hành thế giới

Nay cũng rơi xuống đời tay với với trời cao

Vô vọng kêu gào

Lý tưởng

Những triết thuyết mơ hồ ám ảnh

Bắt nhốt ta trong giấc mộng hão huyền

 

Ai có nghe trời thu

Linh hồn ai đọng mưa mù

Vương nơi lá rụng

Hồn thu xa lững thững dạo về

 

Một mùa thu lại một mùa thu

Tôi đã thu trọn một đời

Không đợi chờ xuân đến

Tôi đã đợi khải huyền mau đến

Cho tan nát cơn điên

Tôi đã quên

Khải huyền đọng da thịt tôi từng khắc

Và người cũ chưa từng rời nhân gian

Vẫn ở trong cơn ác mộng thiên đường

 

Hà Thủy Nguyên

*Ảnh Văn Cao, Nguyễn Đình Toán chụp ngày 25. 11. 1992 tại nhà riêng gác 2 – số 108 Yết Kiêu.

Ru kiểu mới

À ơi Ơi à   1 Đạo – Lạo Xạo Đời – Ngôi Blời   Bến giác xa xăm Hố rác trước mặt Giác vô ảnh Rác đa sắc Lạc giữa hư vô ai gọi ai về   2 Thơ – Nói Mơ Đương Đại – Điên Dại   Cái đẹp suy tàn Thói đời hẹp lượng Nhấp ngụm ảo, trời quang mây tạnh Tỉnh hơi men, trăng lặn sao mờ Màu hư thực, ai người thấu rõ   3 Chính – Minh Tinh Tà

VĂN CAO – CHÔNG CHÊNH GIỮA TIÊU DAO VÀ TRÁCH NHIỆM

Người ta oán trách Văn Cao vì đã từng làm sát thủ, từng viết những ca khúc đầy ngôn từ bạo lực; người ta cũng từng đấu tố Văn Cao vì tư tưởng lung lạc của ông dưới thời Cộng Sản; và cũng không ít người nghiêng mình thán phục tài năng âm nhạc của ông cho dù ông viết ca khúc cổ động hay  ca khúc trữ tình. Tôi cho rằng Văn Cao là một người bị giằng xé giữa nhiều lựa chọn -

Trường ca: Vị thần hiện đại

“Ta có thể ẩn mình trong vỏ hạt dẻ, nhưng vẫn là thượng đế của vũ trụ vô biên” (Trích “Hamlet” – William Shakespeare)   1- Khởi sinh cô độc   Ai đang trong này nhỉ Tinh cầu thẫm đỏ Hoả tinh ngùn ngụt lộ trình Ồ hơi máu nồng xác thịt Phàm thai rung động trời chiều Ai có nghe chăng? Xác thịt ơi Đáp lời ta Ngươi cô độc Ta cô độc nhỉ Màu tử sinh sôi sục Cho chật hẹp tinh thần

Túy ngạo sa trường

Lan mưa đêm chiếu ánh tịch liêu vất vưởng gió chạy đùa gót tuấn mã chinh thiên hạ Vẩy lời lời thơ kết vận mây giăng sắc cố nhân hội tụ giáp trụ mùa bão táp mưa sa Gầm cơn sấm động mé thành vong chuyển hồn rung thần bạt vía quỷ tan hoang Di mệnh số tinh cầu xoay biến loạn điệu vào nhịp mới lênh láng thời cơ tràn mấy cuộc mơ qua Lất ngất men say cười không tiếng ngắm đời trôi

Nhàm chán mang tính thời đại

Tôi đã mệt Những vần thơ nhàm chán Thế gian buồn bỏ tôi lại cõi không Trời đã hết những tia vàng héo hắt Nhân loại cười có thấy mỏi miệng chăng?   Lời vụn quá Thời đại vụn Bụi mịt mù, thành phố vỡ tả tơi Mưa ướt sũng đôi chân người lạnh lẽo Nóc nhà cao Rách nát dải sương mờ   Những vần thơ câu chữ gãy làm đôi Thần bạc nhược vuốt ve cơn yếu đuối Có một bầy nhà thơ