Ác mộng

Nhân một lần đọc lại thơ Văn Cao

Tôi đón đầu mùa thu

Bằng những người đã cũ

Những người đi qua cơn ác mộng thiên đường

Mệt rũ cánh bên bờ thiện ác

Ha hả cười cho vợi bớt chông chênh

 

Chiếc lá nào rơi giữa mông mênh

Tôi nằm ngắm vạn thiên đường rơi rụng

Những thiên thần lạc lối

Có nghe đôi cánh đổi màu

Theo cơn điên trần thế

Nơi tôi đã ở rất lâu

Ngước nhìn thiên đường khinh miệt

Loài chúa nhân tạo nào đang ngự trị cõi không

Và bầy thiên thần lông bông buộc chân mình bằng sợi dây cao quý

 

Lập trình cõi không

Ảo tưởng loài quỷ đói

Tham lam đức tin

Cho trọn mộng chuyên quyền

Những linh hồn tật nhược đang vận hành thế giới

Nay cũng rơi xuống đời tay với với trời cao

Vô vọng kêu gào

Lý tưởng

Những triết thuyết mơ hồ ám ảnh

Bắt nhốt ta trong giấc mộng hão huyền

 

Ai có nghe trời thu

Linh hồn ai đọng mưa mù

Vương nơi lá rụng

Hồn thu xa lững thững dạo về

 

Một mùa thu lại một mùa thu

Tôi đã thu trọn một đời

Không đợi chờ xuân đến

Tôi đã đợi khải huyền mau đến

Cho tan nát cơn điên

Tôi đã quên

Khải huyền đọng da thịt tôi từng khắc

Và người cũ chưa từng rời nhân gian

Vẫn ở trong cơn ác mộng thiên đường

 

Hà Thủy Nguyên

*Ảnh Văn Cao, Nguyễn Đình Toán chụp ngày 25. 11. 1992 tại nhà riêng gác 2 – số 108 Yết Kiêu.

Nhàm chán mang tính thời đại

Tôi đã mệt Những vần thơ nhàm chán Thế gian buồn bỏ tôi lại cõi không Trời đã hết những tia vàng héo hắt Nhân loại cười có thấy mỏi miệng chăng?   Lời vụn quá Thời đại vụn Bụi mịt mù, thành phố vỡ tả tơi Mưa ướt sũng đôi chân người lạnh lẽo Nóc nhà cao Rách nát dải sương mờ   Những vần thơ câu chữ gãy làm đôi Thần bạc nhược vuốt ve cơn yếu đuối Có một bầy nhà thơ

Ngẫm Cung oán

Thiên lý độc hành - Đêm mây buông Mưa khua cho rộn những đoạn trường Đọng màu quá khứ trong quầng mắt Khuya khoắt hồn về giữa buồn thương Cung xưa hờn tủi chưa nhạt dấu Máu đã vương đầy cõi mai sau Dây đàn đã đứt, tìm đà nát Tay rã rời nâng tóc bạc màu Thơ thẩn thói đời ai mà xót Thanh vân dặm vắng ngoảnh mênh mông Trăm năm hồn cũ vừa bất chợt Hứng nẩy vừa than một tiếng lòng

Bạn có nghe…

Bạn có nghe thế giới chuyển mình Để lộn về mông muội Trong cơn điên huyễn tưởng Bạn có nghe tiếng triệu hồi tuyệt vọng Một con quỷ đang gào Để diệt trừ con quỷ khác Rồi mong đợi thiên đàng Bạn có nghe tiếng thiên thần rũ cánh Nơi nóc cao đợi chết Mặc lũ người mông muội Rạp mình hôn chân quỷ dữ Xin phúc phận dư thừa Bạn có nghe phận người tuyệt vọng Chút cần sa mê sảng tinh thần Hềnh

Nam ai tóc vương trăng

Dậy mùi cơn điên vào mâyTrăngOán than phần phật gió mây ngànMộng trần đã bén thời tiêu tánMiệng trăng mỉm khoé hạnh cười tàn Í ơiLòng trăng còn lả lơiTrỗi cơn hoang dã bạo dâm đờiMệnh người tơi tả cơn thành bạiTrắng tay hồn lặng miệng mỉm cười Nguyêt khúc lặng thinhMệnh bỗng rùng mìnhPhong trần gào thétTinh bỗng hiện hình Dập dềnh cơn nước nổi trôi quốc vận xoay vầnHồn hát Nam ai trông vời cổ quốcLênh đênh một cuộc đợi chờ mai hậu

Mài bút đêm…

Quốc thù vị báo đầu tiên bạch,Kỷ độ Long Tuyền đới nguyệt ma.Đặng Dung Vẩy chữ run đêm Vẩn mây váng trời vừa xáo động Vẫn ta đây, vẫn ta đây, ta đây In bóng tường nam một vệt dầy Nét thủy mặc phác sầu đêm nay Vắng một điệu nhạc Lặng một chòm thơ Vuốt sợi mực dài bạc bi ai Niềm đêm thăm thẳm kiếm ai mài Trăng tà đâu nhỉ, hoa chợt rụng Rũ nhàu cánh mỏng xác ai đau Này là