Home Sáng tác mới Thơ Đôi mắt tôi

Đôi mắt tôi

Có những thế giới tôi dạo bước

Chẳng ai lai vãng

Họ lờ đi như không có trên đời

Hai con mắt bịt hai thôi còn một

Giả ngắm nhìn nhân gian ở cõi kia

Kẻ vô lý trí thấy tất thảy

Chẳng hiểu gì tất thảy

Lao và lao và lao và lao

Nào có sao

Lạc vào vô vàn thế giới

Xoá nhoà bản thân thành hạt bụi

Đúc nên tầng tầng thế giới

 

Tôi yêu đôi mắt tôi

Lý trí tôi quan chiếu thiên hà

Các thế giới tôi đã đi qua

Thâu gọn trong tầm mắt

Những bóng mờ tôi thấu nhìn chân diện

Những ký ức đã nhoà

Tôi chớp mắt

Ánh thời gian

Ký ức lưu nơi hạt bụi cũng ùa về

 

Những thế giới con phố không nhà trơ trơ tàn lụi

Những thế giới tượng đài đổ vỡ chẳng rõ mặt ai

Những thế giới giác ngộ hoan ca xoay và xoay theo điệu xoáy huỷ diệt của vũ trụ – nụ cười lao đầu vào cái chết

Những thế giới ký tự rời nhau vô nghĩa chẳng nên nổi câu thơ

Những thế giới đắm bể máu tanh đâu còn nhân loại để xót thương

Có thế giới không gì cả, chỉ bóng đen và nỗi sợ của mình tôi – vực sâu của vạn trương giấc mơ

Thế giới, một thế giới, lại vô vàn thế giới

 

Tôi trở về thế giới tôi ngự trị

Ngự trị nụ hôn, ngự trị tiếng cười

Cả những nỗi đau ứa đôi mắt không còn lý trí

Nơi thế giới tôi

Đôi mắt này khép lại

Chẳng cần đôi mắt

Chẳng cần tôi

Chốn bình yên cũng chẳng ai lai vãng

Cũng không mở cửa tiếp tục khách qua đường

 

Mở bừng đôi mắt

Tôi lại ra đi

Lại cất bước dạo chơi khắp thiên hà

Và viết thơ về chúng

 

Hà Thủy Nguyên

Video đọc thơ

https://www.youtube.com/watch?v=BKHdMCmXCJo

 

 

Nam ai tóc vương trăng

Dậy mùi cơn điên vào mâyTrăngOán than phần phật gió mây ngànMộng trần đã bén thời tiêu tánMiệng trăng mỉm khoé hạnh cười tàn Í ơiLòng trăng còn lả lơiTrỗi cơn hoang dã bạo dâm đờiMệnh người tơi tả cơn thành bạiTrắng tay hồn lặng miệng mỉm cười Nguyêt khúc lặng thinhMệnh bỗng rùng mìnhPhong trần gào thétTinh bỗng hiện hình Dập dềnh cơn nước nổi trôi quốc vận xoay vầnHồn hát Nam ai trông vời cổ quốcLênh đênh một cuộc đợi chờ mai hậu

Chiều lịch sử

Tôi đã đi dọc đường lịch sử Chẳng bóng người Chẳng đáp lời ai Chỉ những quân cờ tung tóe Bàn cờ toang hoác lỗ Những hố chôn người nào biết sử xanh Nào những ai lưu danh Đã ố màu kim cổ   Tôi lạc đường giữa muôn vàn trang sách Vàn sự thật đều dối trá như nhau Mờ mờ nỗi đau tiền kiếp Hỏi ai, đáp ai Muôn đời câm nín Chỉ đau thương lên men ly rượu chiều Và trăng sao

Bước hềnh hệch

"Chúng ta mua những thứ chúng ta không cần, bằng tiền chúng ta không có, để làm vừa lòng những người chúng ta không thích." (Trích "Fight Club") Bước đi lạnh lẽo hai bờ gió dãy nhà chót vót cọc nhọn xuyên thủng khói mây Thiên thần trói đôi cánh góc bàn chật những con số dâng dầy Nở nụ cười điên điên loạn loạn cơn tâm thần vàng ệch một góc trăng Hềnh hệch, hềnh hệch, hềnh hệch… Cười cho qua một kiếp tù

Ác mộng

Nhân một lần đọc lại thơ Văn Cao Tôi đón đầu mùa thu Bằng những người đã cũ Những người đi qua cơn ác mộng thiên đường Mệt rũ cánh bên bờ thiện ác Ha hả cười cho vợi bớt chông chênh   Chiếc lá nào rơi giữa mông mênh Tôi nằm ngắm vạn thiên đường rơi rụng Những thiên thần lạc lối Có nghe đôi cánh đổi màu Theo cơn điên trần thế Nơi tôi đã ở rất lâu Ngước nhìn thiên đường khinh

Độc mộc

Khí hàn hàn Mây nước nhạt Cưỡi độc mộc Rượu suông nhàn Trập trùng u uẩn ngàn ngàn hư ảnh Ngạo nghễ cười Giang sơn điên loạn Vỗ ván thuyền ca khúc phiêu phiêu Gió xiêu xiêu Mây nước vỡ Thành cũng vỡ mà bại cũng vỡ Say cũng rượu mà tỉnh cũng rượu Mộng bá vương nghiêng ngả trận cười Khúc đồng vọng máu hòa lẫn rượu Gió ngàn thu mộng nhuốm màu điên Một thời bá vương Một thời tài tử Lướt độc