Home Sáng tác mới Ngẫm Cung oán

Ngẫm Cung oán

Thiên lý độc hành – Đêm mây buông
Mưa khua cho rộn những đoạn trường
Đọng màu quá khứ trong quầng mắt
Khuya khoắt hồn về giữa buồn thương

Cung xưa hờn tủi chưa nhạt dấu
Máu đã vương đầy cõi mai sau
Dây đàn đã đứt, tìm đà nát
Tay rã rời nâng tóc bạc màu

Thơ thẩn thói đời ai mà xót
Thanh vân dặm vắng ngoảnh mênh mông
Trăm năm hồn cũ vừa bất chợt
Hứng nẩy vừa than một tiếng lòng

Mộ cũ đã mòn tay người khấn
Niệm xưa chưa dứt nợ hồng trần
Chuyện cũ chưa xong còn thế sự
Gió đã giăng sầu khắp thế nhân.

Hà Thủy Nguyên

Tôi viết bài thơ này sau một ngày bận tâm quá nhiều đến thế sự, đêm thì mưa, và đang trong những ngày hoàn thành tập 3 bộ tiểu thuyết “Thiên địa phong trần” về thời tao loạn mà Nguyễn Gia Thiều trải qua.

Tìm hiểu thêm về 2 tập đầu của bộ sách: Combo Thiên Địa Phong Trần (Tập 1&2) – Book Hunter Lyceum

Trường ca: Vị thần hiện đại

“Ta có thể ẩn mình trong vỏ hạt dẻ, nhưng vẫn là thượng đế của vũ trụ vô biên” (Trích “Hamlet” – William Shakespeare)   1- Khởi sinh cô độc   Ai đang trong này nhỉ Tinh cầu thẫm đỏ Hoả tinh ngùn ngụt lộ trình Ồ hơi máu nồng xác thịt Phàm thai rung động trời chiều Ai có nghe chăng? Xác thịt ơi Đáp lời ta Ngươi cô độc Ta cô độc nhỉ Màu tử sinh sôi sục Cho chật hẹp tinh thần

Tuyên ngôn

Một nhà thơ tuyên ngôn khi nguồn thơ đã cạn Một nhà truyền giáo tuyên ngôn khi đạo đã xa rời Một lần tôi tuyên ngôn Khi tôi không còn tôi nữa   Lời tôi nói ra có thực là tôi Những bay bổng và mộng mị kiếp người Tiếng chuông vang vang Đẩy tôi rơi đáy mộng, lại đáy mộng, tận sâu sâu thăm thẳm   Nơi tôi mộng Lúc nào cũng thế Tôi gào Những tiếng vọng, tiếng vọng, vọng...ong ong... Lời đám

Ru kiểu mới

À ơi Ơi à   1 Đạo – Lạo Xạo Đời – Ngôi Blời   Bến giác xa xăm Hố rác trước mặt Giác vô ảnh Rác đa sắc Lạc giữa hư vô ai gọi ai về   2 Thơ – Nói Mơ Đương Đại – Điên Dại   Cái đẹp suy tàn Thói đời hẹp lượng Nhấp ngụm ảo, trời quang mây tạnh Tỉnh hơi men, trăng lặn sao mờ Màu hư thực, ai người thấu rõ   3 Chính – Minh Tinh Tà

Hết thời

Ta di một vì sao mệnh số Nhân gian xô lệch gì đâu Mặc quyền lộc rụng rơi Mặc danh tài phai nhạt Thân phận người nhỏ nhoi Sơn ca lạc Cuồng phong gầm thét Tờ thiên thư rách nát Hơi cổ đã lên mùi Bụi thời gian mờ mịt Kho sách đời Hết thời Vì sao trời Hết thiêng Chỉ lời ta còn vọng Tiếng nghìn năm Phật Chúa vắng cả rồi Trăng sao nay cũng vắng Bạn bè đều cô tịch Ngàn năm

Ác mộng

Nhân một lần đọc lại thơ Văn Cao Tôi đón đầu mùa thu Bằng những người đã cũ Những người đi qua cơn ác mộng thiên đường Mệt rũ cánh bên bờ thiện ác Ha hả cười cho vợi bớt chông chênh   Chiếc lá nào rơi giữa mông mênh Tôi nằm ngắm vạn thiên đường rơi rụng Những thiên thần lạc lối Có nghe đôi cánh đổi màu Theo cơn điên trần thế Nơi tôi đã ở rất lâu Ngước nhìn thiên đường khinh