Home Sáng tác mới Nhảm#3: Hành động

Nhảm#3: Hành động

Thế gian này, không ai hành động.

Tất cả chỉ vận hành theo các thói quen, như một mã lệnh tự động được ghi trong tâm trí.

Hành động như một trò diễn theo kịch bản.

Hành động như một vật thể di chuyển theo quỹ đạo.

Hành động không hàm chứa tự do trong đó. Một hành động khởi lên, nó đã bị kiểm soát bởi các lực đẩy và lực nén.

Bất kể con người có ý thức hay vô thức, những hành động ta làm cũng không phải ta làm.

Hành động có ý thức: biết rằng ta là con rối mà cuộc đời giật dây.

Hành động trong vô thức: sự va chạm hỗn loạn của những thói quen, những nguyên tắc, những điều luật, những đức tin, những sân hận, hoài nghi lộn xộn trong đầu…

Không hành động: một trạng thái chối từ rằng mình đang hành động.

Trật tự là khi con người hành động trong vô thức. Và loạn lạc cũng thế, là khi con người tiếp tục hành động trong vô thức. Điều gì tạo ra khác biệt trong trật tự và loạn lạc?

Trật tự: những vai diễn tẻ nhạt ít đột biến, theo một công thức có sẵn.

Loạn lạc: bộ vở đại kịch hấp dẫn kéo dài dằng dặc không dứt chương hồi.

Người ta thích xem đại kịch nhưng lại thích sống trong xã hội trật tự và mâu thuẫn hơn thế là người ta thích hành động mà chả cần suy nghĩ cái quái gì.

Trong vở đại kịch, từ chối thừa nhận rằng mình đang hành động hay ý thức được thân phận con rối của mình sẽ khiến vai diễn lỡ dở. Nhưng đó là sự lỡ dở cần thiết cho một cấu trúc hoàn hảo của thế gian.

Không có sự kết thúc hành động, chỉ có chuyển từ hành động này sang hành động khác.

Kkhông có hủy diệt hay bất tử, chỉ có những chuỗi hành động nối tiếp nhau liên miên bất tuyệt.

Tôi sẽ dừng hành động này ở đây để chuyển sang hành động khác và các bạn nối tiếp hành động vừa qua của tôi bằng cách khởi phát hành động đọc, và gì đó nữa thì tùy các bạn.

Hà Thủy Nguyên

Nhảm#6: Thời gian

Nếu thời gian trôi qua chậm, ấy là bởi ta đang ách tắc trong một mớ bòng bong và từng bước tháo gỡ. Nếu thời gian trôi qua nhanh, ấy là bởi ta quá mải mê với mớ bòng bong mà bỏ quên mất những gì thực sự đã xảy ra ở một bức tranh toàn cảnh hơn. Nếu thời gian vẫn trôi qua bình thường, ấy là bởi ta đang có một đời sống hết sức nhạt nhẽo. Nếu thời gian ngừng trôi, ấy

Nhảm #13: Bắt chước

Người ta rất dễ bắt chước những nhà thông thái, bởi người thông thái thường nói điều giản đơn. Những kẻ ưa thích phức tạp là những đứa trẻ đang tập nói (như tôi chẳng hạn). Đứa trẻ có thể học cách giản đơn hơn để thốt ra lời thông thái trong những khoảnh khắc thâm trầm hiếm hoi của đời người. Hoặc nó có thể tiếp tục nói nhảm (như tôi). Hoặc tệ hơn, nó có thể trở thành giả dối bằng cách thốt

Nhảm(2): Thơ

Có thời, các nhà thơ sợ hãi không dám viết những vần thơ có nhịp điệu. Nỗi sợ ấy kéo dài tới tận ngày nay. Họ sợ thứ thơ nhịp điệu bởi tự sâu thẳm bên trong họ không có thứ nhịp điệu nào được cất lên. Chỉ những chuỗi dài ồn ã, lao xao, không cấu trúc. Như hỗn loạn sợ bị thiết lập trong trật tự. Họ nói hỗn loạn là thơ tự do, là thơ hậu hiện đại, là vô cấu trúc,

Nhảm #11: Quằn quại

Quằn quại không có nghĩa là sâu sắc. Đó là trạng thái của những con sâu bị xéo tới mức ngoài quằn ra thì chẳng còn có thể làm gì khác. Tội nghiệp lũ sâu bất lực. Thích thú chiêm ngưỡng sự quằn quại lại càng không phải là sâu sắc. Đó là thú vui bệnh hoạn. Đó thậm chí còn không phải đồng cảm và thấu hiểu, mà là sự đói khát quằn quại của những con sâu chẳng bao giờ được ai để

Nhảm #24: Quy luật cuộc sống

Càng hiểu nhiều quy luật của cuộc sống, càng khó để tham gia cùng cuộc sống. Nếu ta thử và phát hiện ra điều ta biết là sai, đó không phải bất hạnh, đó là hạnh phúc. Hạnh phúc vì còn gì đó để khám phá. Nếu ta cứ đúng mãi dù cho các lựa chọn có điên rồ đến đâu, đó lại là vấn đề. Tức là khi ấy cuộc sống không còn gì để khám phá, để thử thách. Độ bất hạnh sẽ