Thung mưa

Rộn nhịp mưa khua…tràn thung
Gà hoang gáy loạn nước non cùng
Ùn ùn sơn khí vờn chiều quạnh
Còn tôi họa thơ…

Tôi nhớ tôi đi những dặm trường
Bên thành xưa cũ đã chìm sương
Áo bào thấm thoắt luân hồi đọng
Còn thơ giữa đoạn trường…

Đàn trời hờ hững nhịp gió trời
Thung mưa đã ngập thi tứ lơi
Tôi gom ảo ảnh thành thơ cũ
Cho hồn sống lại một cuộc đời

Chân dẫm hài mưa nghe lạnh lạnh
Nghe đời đà bớt phận nổi trôi
Nghe đâu mát dịu chiều sơn dã
Nghe lòng đã lưng chừng

Tre trúc xô nghiêng một góc rừng
Thung chiều bất chợt hiện mông lung
Chập chờn hư ảnh vài trăm kỷ
Và con mắt kia cũng mở bừng

Góc rừng chiều
Mưa hạt hạt
Sấm động xiêu
Mặt trời nhạt

Tôi khoác manh bạch y
Ngóng mưa xua thế sự

Tĩnh rồi!

*Kỷ niệm một lần ở Kỳ Sơn – 2019

Hà Thủy Nguyên

Điềm tôi

Có cơn mưa chưa tới kịp chiều nay Tôi tết vần thơ lên mây Mây vắt một nhịp trời say gió bão Và chẳng ai say rồi sao? Tôi đợi chờ cơn mưa bao chiều qua Mà thơ chẳng rụng như lá Khách lại qua mải mê la hò chi Lời lời rồi cũng bay đi Muôn dòng tuôn giọt giọt thi ca đọng Nơi vùng trời chẳng hửng đông Lời tôi rơi giữa mênh mông ồn ã Mưa không đến như tình xa Và

Cõi tôi đìu hiu

Góc cafe nơi tôi đã cũ Có một Hà Nội cũng cũ mòn Người đàn bà đã liếm vệt son Chờ đợi Và ngày mai đều sẽ cũ Như hôm nay Nơi khoảng chiều ập xuống phố đông Trời chẳng ráng hồng rực rỡ Chỉ những đìu hiu đi qua tôi Nơi ánh cũ đô thành Tôi tìm thấy mình chân thực Trong đơn độc tuyệt đối chẳng cơn say Chẳng niềm vui Chẳng niềm đau Tôi đã xa rất xa bản tính Để thấy

Vỡ

Ai lại qua một mùa đã vỡ Khu vườn hoang trơ trọi mảnh trời thơ Lòng đất động cựa quậy Lao xao buồn thơ ngang   Cứa xước giọt lòng rơi phơn phớt Phảng phất níu hồn vờ vĩnh Có ai loang bốn cõi vọng Sơn hà mất hay còn   Này đây là bầu thơ vừa nứt Ứa hứng tràn rớt xuống phàm nhân  Này đây là thanh đao mòn sứt Vung tan tành  Vỡ Vụn Rượu tràn sân   Mảnh hoa vỡ  Chiều

Đêm mưa say Omar Khayyam

Mưa thơ rơi Mưa rơi thơ Í ơi rơi thơ mưa Chỉ một khúc chơi vơi vừa vọng Đã qua đời Chỉ một say cuồng vừa bén Đã hư vô Mồ ma trăm muôn giọt tưới Lịch sử sũng trang viết mới Bút cùn mòn ghi lại được gì đâu Phác mãi một màu đã cũ Nghèo nàn sao Không gượng muôn vẻ màu tươi Của thế giới nhiệm màu Khúc mưa lạc vận Giữa bản bi hài mệnh số Hồn ai say buông mưa

Dã hoa

Thu mây ngàn động long nhật nguyệt Bén hơi hoang dại sói tru Cuộc săn vô biên đà xếp xó Đâu rồi Ta nhỉ giữa thiên thu Thế gian chật thế không chỗ cựa Xác phàm non thế nặng luân hồi Rượu nào say được hồn bất diệt Thơ này cũng đành tùy tiện trôi. Một cơn hoang loạn chiều vừa đổ Mộng vũ trụ xoay vẫn chuyển vần Đêm nay ai rảnh cùng lang bạt Ngâm khúc hùng tâm nở dã hoa Hà Thủy