Thung mưa

Rộn nhịp mưa khua…tràn thung
Gà hoang gáy loạn nước non cùng
Ùn ùn sơn khí vờn chiều quạnh
Còn tôi họa thơ…

Tôi nhớ tôi đi những dặm trường
Bên thành xưa cũ đã chìm sương
Áo bào thấm thoắt luân hồi đọng
Còn thơ giữa đoạn trường…

Đàn trời hờ hững nhịp gió trời
Thung mưa đã ngập thi tứ lơi
Tôi gom ảo ảnh thành thơ cũ
Cho hồn sống lại một cuộc đời

Chân dẫm hài mưa nghe lạnh lạnh
Nghe đời đà bớt phận nổi trôi
Nghe đâu mát dịu chiều sơn dã
Nghe lòng đã lưng chừng

Tre trúc xô nghiêng một góc rừng
Thung chiều bất chợt hiện mông lung
Chập chờn hư ảnh vài trăm kỷ
Và con mắt kia cũng mở bừng

Góc rừng chiều
Mưa hạt hạt
Sấm động xiêu
Mặt trời nhạt

Tôi khoác manh bạch y
Ngóng mưa xua thế sự

Tĩnh rồi!

*Kỷ niệm một lần ở Kỳ Sơn – 2019

Hà Thủy Nguyên

Mất

Lặng Náu mình đêm ca dao Í ơi dải lụa đào Phơ phất Phiên chợ chiều ký ức tan hoang Bóng em bóng anh loáng thoáng Cơn mơ thôn dã Chẳng bao giờ thôi chẳng bao giờ nữa Phôi pha… Đã chôn vùi dưới con đường tít tắp Bất tận tham lam Đông đặc nặng bá quyền Con chuồn chuồn gãy cánh Lộn cổ xuống ao Gặp cánh cò lạc nhịp Ao xưa Còn đâu Những chiều bâng khuâng nỗi nhớ Lạc đâu tiếng vịt

Đắm mưa

Thôi đã hết mơ rồi Mưa chưa dứt, mưa ơi Tình vẫn động, tình ơi Sợi tơ trời lơi lơi…   Thôi đã hết mơ rồi Đôi cánh tình đã khép Lẳng lặng nhìn đời trôi Mưa rơi rơi, chưa dứt   Ta lang thang trong mơ Mơ lang thang trong đời Đời lận đận dưới mưa Mưa lận đận nên thơ   Đắm mình, căn phòng trống Mơn man vuốt tơ tình Thơ rơi rơi là mưa Thơ lơi lơi là mơ   Người

Bừng tỉnh

Tôi bừng tỉnh sau miên man trường dạ Gió rung trời Bom lạc giữa tầng xa Tiếng thét gào Hồn oán cõi tha ma Cơn đói quặn chút nhân tình rơi rớt Cóng…giấc sâu Lạnh mưa…hiên vỡ vỡ Giọt giọt đau Chẳng còn thấy u sầu Âm ỉ mầm cơn hận len vào mộng kiếp sau Những phận người đau đáu nguyện cầu chút bình dị đời trôi mà nào ai hồi đáp Thơ bất chợt…gào bên giường ấm êm lay lay giá buốt Lạc

Thu vô hình

Vô hình – Gió Lay ta đổ lá Lay ta rụng mưa Lay ta say xiêu thành mất nước   Vô hình – Thơ Ám người chiều tàn Ám người đêm lan Ám người mơ tan danh vỡ nghiệp   Xoáy cung đàn mưa rụng rụng Nhịp nhịp phách mây rơi Hư không âm âm Loạn lặng Bi ngưng Cung đàn vô thanh Người đi vô lộ   Vạn trạng vô thường Say vô hình thu Say vô hình thơ Ta uống rượu không đáy

MƯA TRĂNG

Trăng trắng mưa Trăng rơi Trăng rơi Tàn mùa   Trăng trắng đêm Trăng ảo hóa Mùa lên dây Gẩy điệu tàn thu   Điệu rơi Điệu rơi Thơ ngưng ý đọng Đàn gọi mưa trăng Ta gọi Đời   Đời thấm trăng trắng mưa Ta đàn Đời lên thơ Ta rơi Đời nghe thu Đời ảo ta một kiếp Ta ảo Đời trăng ơi   Mưa trăng rơi Mưa trăng trắng Đời, thơ ơi   Hà Thủy Nguyên