Home Sáng tác mới Vết sao di

Vết sao di

Mây chuyển vân vân sắc ảo mờ hoan ca tinh cung rộn nhịp vũ
Điệu hờ chầm chậm vệt sao di
À ơi ma mị
Ơi à hoang sơn
Động âm âm u u cõi sương thanh độc nhân buông câu cuộc cờ bất động
Loang loang loáng dương quang tóc xòa xiêm y thõng vận nhân sinh
Chàng chải suối mây vấn nụ hôn
Ta vén lụa trăng hở da ngà
Ái ân cuồn cuộn Ngân Hà
Chiếu chăn bén hương sa
Nhịp nhịp la đà
Đêm bén hơi
Sao sa
Ngã
Vào đêm tình tự

Gió trăng hồ như
Mây nước hồ như
Tinh tú hồ như
Cuộc thanh tu đạo tình ai người chứng đắc

Tình mây nổi
Tình thiên thu
Tình hoang vu
Tình tich tình tang mang mang tĩnh dạ
Tình độ cõi ma
Đạo tình ai đắc

Vệt sao di giăng mắc
Vệt tinh di ướt đầm
Cuộc cờ bất động
Đã di

Ô kìa vũ điệu thay kì…

Hà Thủy Nguyên

Tranh minh họa: Chagall

ĐÊM TRĂNG HÓA THẠCH

Ấy ai che mặt mùa thu trước Có lại gần đây trong thinh không Có nghe đêm lạnh đang hổn hển Cùng vén rèm trăng lộ điệu tình   Ấy tóc xõa ngang bờ vai thõng Ân ái cố cung nửa vẹn toàn Ly rượu láng lênh bờ thực tại Hợp cẩn luân hồi, tình nhập trăng   Nhoẻn nửa miệng cười, trăng ấy trăng Ứa nhựa phiêu linh đến cõi hồn Âm linh lảo đảo say tình mới Nghĩa địa trầm tư, ma họa

Vũ trụ thơ

  Bóng tạt ngangKý ức mập mờRỏ chút thơ một cơn ngẩn ngơ nghe bước đời đi mãi chẳng qua chặng đường xa Một khúc thơTriệu hồi bóng mờ vết dấu tang thươngNày thi sĩChớp hàng miVà nghe chạm lên thanh âm thật khẽ Nhòa bầy ma lẩm cẩm đói một trận bayĐói một khắc nghiêng nghiêng thế giới sayĐói cơn nứng tình loạn dụcRồi cũng nhòa dần trang giấyTrắng tinh khôiHận cũng tan rồiKim Thủy Mộc Hỏa Thổ rồi TảNghiêng nghiêng ngả ngả khói

Xuân ca

Ta ca vài điệu cũ Cô độc bỗng lên ngôi Thế gian lăn xuống dốc Giọng cao vút lên mây   Ca một chiều xuân hoa rụng rụng Cố nhân nào còn tiếc nhớ cố nhân Thư nào gửi về chân trời vắng lặng Bước trầm luân Hài rách Xước chân trần   Ca đêm nao độc thoại với riêng đêm Tay ve vuốt bờ vai trần lạnh lẽo Giọng ai oán hồn trở về mọi nẻo Phố lang thang Đèn nhạt Lá tả tơi

Lọt…

Chẳng thế giới nào hồn ta lọtHẹp quá ai ơi mấy cõi đờiUốn éo vo viên dòng ý thứcGò chật thân trần một cuộc chơi Khe trời ai rạch mà đỏ rướmNứt toác vầng mây ố buồn loangCó thành núi cũ vừa nát bấySơn hà vắng lặng cũng vừa hoang Âm hồn rỉ rả chân núi vọngHồng đăng dẫn lối vết quỷ trôiMỉm cười nhịp tịnh hồn sông núiBung vỡ phàm thân dứt cuộc chơi Vô vàn thế giới dần huyễn ảoNới rộng mênh mông

Phong thủy

Ta rơi một cơn hoang loạnKhói trầm ướt bão loangThần mỏi thức vừa chợp mắtSơn hà đẫm cuộc mơ màng Gió vắt ngang trời xoáy độngVút mưa kín mắtRồng gầm đáy sôngGiọt cát lăn đều thời chuyển thếMây mưa vừa gắn mạch sơn hà Thiền chốt định cơn giông xoáy nhịpÁt phàm ngônNgôi mộ mới vừa chônMột chút tôi phụt tắtMà sơn hà kịp trắng phủ tangMà sợi tóc cũng kịp màu tangMiệng rung rung nhẹ quá nụ cười Nước đọng nước vết trầm tàn