Home Sáng tác mới Nhớ #4: Đêm

Nhớ #4: Đêm

Đêm, khi tất cả những người thân thiết đã ngủ say, chỉ còn tôi, đó là cô đơn.

Không trăng, không mưa, không cảm hứng, không áp lực công việc, không buồn ngủ, không niềm vui, chẳng nỗi buồn, chẳng giận dữ, chẳng ám ảnh.

Chỉ đơn giản là thao thức và trống trải. Đó là cô đơn. Một nỗi cô đơn không đau đớn, không mệt mỏi, không chán nản.

Không có tiếng động gì ngoài tiếng quạt và tiếng thở của tôi. Cơn gió quá nhẹ để nghe thấy chuyển động của nó.

Ai bảo cô đơn là một căn bệnh!

Nó là một khoảng hẫng của thực tại, khi ta đột ngột bị ngắt khỏi những hành động quen thuộc bị trói buộc bởi các sợi dây liên hệ.

Bỗng nhiên, ta như con rối bị cắt dây, chằng ai điều khiển. Đó là cô đơn.

Những kẻ tự nhận mình là cô đơn và khao khát được lấp đầy, họ không cô đơn, họ chỉ đang thiếu vắng. Thiếu vắng chính là một biểu hiện cho một tinh thần dựa dẫm vào đối tượng bên ngoài.

Khi cô đơn thực sự đến, ta đơn thuần là không cảm thấy gì cả. Chấp nhận nó, và dù có trải nghiệm nó, thì vẫn không có gì cả. Thiếu vắng hủy hoại ta, nhưng cô đơn tái sinh ta.

Cách đây 9 năm, tôi đã từng như hôm nay. Một đêm thu không gì cả, hoàn toàn trống trải và vắng lặng, hoàn toàn cô đơn, tôi đã cứ thế giương tròn mắt nhìn vào màn đêm sau khung cửa sổ. Chẳng suy nghĩ nào ghé thăm.

Tôi cảm thấy tôi hơn bất cứ bao giờ hết. Một tôi khác đã khai sinh vào đêm đó cùng với ba bài thơ liên tiếp.

Một đêm khác sau đó 3 năm, tôi lại cô đơn. Tôi nhận ra tôi hư vô tới nhường nào, và một truyện ngắn đã nảy ra trong đầu tôi.

Đêm nay, tôi lại cô đơn. Nhưng không có gì để viết ngoài những ký ức của mình về chính sự cô đơn. Có lẽ cô đơn của tôi tăng dần cấp độ trạng thái cùng với những lời từ biệt của các ám ảnh.

Cái tôi mới mẻ nào sẽ khai sinh trong đêm nay? Chả quan trọng, rồi thì theo thời gian nó sẽ biến mất. Nhiều cái tôi có hề gì! Nếu chưa thể hoàn toàn vô ngã thì cứ thoải mái với những cái tôi, thay vì biến vô ngã thành một dạng khác của cái tôi.

Khi ta quên mất cảm giác cô đơn là như thế nào, tức là ta hoàn toàn đã quen làm công cụ, làm con rối diễn trò thực tại.

Nhưng nếu ta cố diễn vai kẻ cô đơn, thì đó là một con rối lố bịch và kệch cỡm. Lạ rằng, người đời thích xem kịch, nên họ thích những kẻ vờ vịt cô đơn! Họ thích xem kịch để họ quên đi rằng họ cũng là con rối trong vỉa diễn.

Đêm nay có thể diễn ra sự lan man trong tâm tưởng tôi theo cách này, nhưng tôi sẽ phá hủy sự cô đơn mất.

Dừng ở đây thôi.

Cô đơn là điều đầu tiên tôi có thể nhớ trong cuộc đời của mình. Vậy thôi!

Hà Thủy Nguyên

Nhớ#9: Trăng

Trong Tarot, quân The Moon đại diện cho những hiểm nguy khi ta bước vào những gì còn đang bị bóng tối che khuất. Bóng tối ấy có thể là một cuộc phiêu lưu, cũng có thể là chính bản thân mình. Mặt trăng soi không đủ tỏ để nhìn rõ những hiểm họa xung quanh. Trong đêm tối, mặt trăng như thể một hi vọng đầy ảo giác. Ánh sáng của nó không thực của nó. Chỉ là sự phản chiếu của mặt trời.

Cảm xúc

“Cảm xúc có thật chăng?” “Cảm xúc này có thực là của ta hay của ai đó đưa tới cho ta?” Một chút lá rụng có thể khiến ta buồn. Một cánh én chao liệng giữa bầu trời xanh ngắn có thể khiến ta hưng phấn. Một ánh mắt có thể khiến ta rạo rực. Một lời nói có thể khiến ta đổ vỡ… v… v… Cảm xúc đến từ những cái cớ nho nhỏ, lúc rất gần, lúc lại xa xôi. Càng chậm lại

Có những ngày hư vô

Những ngày náo loạn rồi cũng trôi đi… Những phân tranh sai đúng rồi cũng dịu xuống… Tiếng ồn lao xao lặng dần… lặng dần… Tôi thấy mình rơi dần vào hư vô. Hư vô không phải một cõi không gian, hư vô không phải khoảng tĩnh của thời gian. Tôi chỉ cảm thấy hư vô khi mình không còn níu kéo thêm một lý do nào nữa để cố tồn tại giữa vòng đời ảo tưởng. Khoảnh khắc hư vô ấy rất gần sự

Ma thuật của ngôn từ

“Hôm nay, tôi nhốt mình cả ngày trong căn phòng kín.” Đó là một câu trần thuật không thể xác định được thời gian. Hôm nay là hôm nào? Cả ngày là bắt đầu từ bao giờ và kết thức từ bao giờ? Thậm chí, đến không gian cũng không thể xác định. Căn phòng kín đến mức độ nào? Một căn hộ 5m2 cũng có thể gọi là kín, một tòa biệt thự cũng là một cấu trúc đóng kín, một đô thị cũng

Nhớ #7: Mặt trời

Tôi không còn nhớ lần cuối cùng tôi ngắm mặt trời là lần nào. Những tia sáng mặt trời đang thay đổi, và có lẽ tôi cũng thế, nên chúng tôi đã chẳng thể hợp nhau. Tôi còn nhớ những ngày nhỏ, tôi yêu ngày mưa, và tôi cũng yêu ngày nắng. Tôi có thể chạy đầu trần giữa trưa, không ốm và da vẫn trắng. Mặt trời và tôi thân nhau là thế. Mặt trời cùng tôi nhảy múa trên những cánh đồng cỏ