Home Sáng tác mới Nhớ#9: Trăng

Nhớ#9: Trăng

Trong Tarot, quân The Moon đại diện cho những hiểm nguy khi ta bước vào những gì còn đang bị bóng tối che khuất. Bóng tối ấy có thể là một cuộc phiêu lưu, cũng có thể là chính bản thân mình. Mặt trăng soi không đủ tỏ để nhìn rõ những hiểm họa xung quanh.

Trong đêm tối, mặt trăng như thể một hi vọng đầy ảo giác. Ánh sáng của nó không thực của nó. Chỉ là sự phản chiếu của mặt trời. Một phản chiếu tuyệt mỹ từ một mặt trời đã không còn năng lực kiểm soát chính mình.

Tôi đã viết rất nhiều dưới ánh trăng khi tôi mười chín, hai mươi. Trăng hắt vào song cửa sổ phòng ngủ của tôi, đánh thức rạo rực từng mạch máu, từng sợi thần kinh. Đánh thức những hình ảnh bệnh hoạn và biến thái được ẩn giấu sau vẻ ngoài có vẻ nghiêm cẩn của tôi lúc bấy giờ. Ánh trăng tinh ranh và ma quái, nó không bao giờ để tôi yên vị với chiếc mặt nạ thường nhật của mình.

Năng lực này của mặt trăng là do chính mặt trăng, hay do sự phản chiếu kỳ ảo của mặt trời?

Có một đêm trăng sáng khác, năm 2014, tôi đã uống rượu và say dưới ánh trăng. Lần duy nhất tôi thực sự say, bởi vì đó là lần tôi không còn thấy bản thân mình nữa. Ký ức đêm ấy chỉ loáng thoáng: cuồng loạn, bạo lực và mê đắm trong tình dục. Tôi biết tôi không say rượu, vì đêm đó tôi chỉ uống rất ít, và trong những chuỗi ngày rượu triền miên của mình, tôi chưa biết say là gì. Nhưng sau đêm ấy, tôi không còn thấy trăng đẹp nữa, và cũng thôi say sưa rượu.

Cơn điên một khi bị đẩy lên cực điểm thì sẽ tắt lịm. Từ ấy lòng tôi phẳng lặng dần. Chẳng còn bị mặt trăng kích động.

Những dòng viết về trăng của tôi sau này đều chỉ là những vầng trăng ký ức. Là vầng trăng của tôi từ thuở thiếu nữ. Không phải vầng trăng mà giờ tôi chứng kiến. Với trăng, thực sự giờ đây tôi đã nguội lạnh.

Khi đi vào bóng tối với những nguy hiểm rình rập, không cần ánh trăng dẫn lối. Ánh trăng có thể chỉ đường cho ta bằng ảo giác, không phải hiện thực. Có thể đi vào bóng tối bằng một cách đơn giản hơn: chấp nhận bóng tối và thây mặc những nguy hiểm đang chờ đợi.

Hà Thủy Nguyên

Nhớ #4: Đêm

Đêm, khi tất cả những người thân thiết đã ngủ say, chỉ còn tôi, đó là cô đơn. Không trăng, không mưa, không cảm hứng, không áp lực công việc, không buồn ngủ, không niềm vui, chẳng nỗi buồn, chẳng giận dữ, chẳng ám ảnh. Chỉ đơn giản là thao thức và trống trải. Đó là cô đơn. Một nỗi cô đơn không đau đớn, không mệt mỏi, không chán nản. Không có tiếng động gì ngoài tiếng quạt và tiếng thở của tôi. Cơn

Cảm xúc

“Cảm xúc có thật chăng?” “Cảm xúc này có thực là của ta hay của ai đó đưa tới cho ta?” Một chút lá rụng có thể khiến ta buồn. Một cánh én chao liệng giữa bầu trời xanh ngắn có thể khiến ta hưng phấn. Một ánh mắt có thể khiến ta rạo rực. Một lời nói có thể khiến ta đổ vỡ… v… v… Cảm xúc đến từ những cái cớ nho nhỏ, lúc rất gần, lúc lại xa xôi. Càng chậm lại

Nhớ#8: Ốm

Sau một trận ốm dài, tôi thấm thía sâu sắc cảm giác rằng có những chuyện nằm ngoài khả năng tác động của mình cho dù năng lực của bản thân có thừa để thực hiện. Đó là bực bội, là bất lực, là chán nản, là tuyệt vọng. Như thể đóa hoa đến kỳ đẹp nhất để khoe sắc lại gặp phải một cơn bão táp mưa sa. Khi bừng mắt tỉnh dậy, thế cục đã chả thể cứu vãn được. Tôi mất đi

Mưa

Mây ùn ùn từ đâu kéo đến không biết… và trời mưa! Mưa! Lộp độp! Ào ào! Rả rich!... Mưa như một cuộc làm tình miên man của Đất và Trời… …Mây đi một quãng đường dài để rồi trút xuống hết theo một cơn mưa rào vội vã. Để làm chi? …Một hạt mầm đương đầu với bao thử thách, trải bao sóng gió, vươn lên thành một cái cây, cây ra hoa, ra quả và rồi bị một con chim nào đó nuốt

Nhớ #7: Mặt trời

Tôi không còn nhớ lần cuối cùng tôi ngắm mặt trời là lần nào. Những tia sáng mặt trời đang thay đổi, và có lẽ tôi cũng thế, nên chúng tôi đã chẳng thể hợp nhau. Tôi còn nhớ những ngày nhỏ, tôi yêu ngày mưa, và tôi cũng yêu ngày nắng. Tôi có thể chạy đầu trần giữa trưa, không ốm và da vẫn trắng. Mặt trời và tôi thân nhau là thế. Mặt trời cùng tôi nhảy múa trên những cánh đồng cỏ