Thơ ma

Những vệt hoa úa
…Tàn canh
Thinh lặng rớm đêm
Loa kèn chớm rụng
rồi cũng qua nhanh

Vắng tôi rồi còn đâu
Cảnh sắc này…đau

Ô kìa vẩn mây chẳng động
Ô kìa ma nữ tiêu vong

Tôi tìm tôi trên cánh trắng tinh khôi
Nào đâu thấy
Chỉ đọng giọt sương thôi
In bóng con mắt kiếm tìm
Lại tìm
Tìm trong vết úa
Thời gian quệt lên tròng mắt
Đã khô chẳng thể nào rơi lệ
Một vệt già nua

Đàn tịch mịch…đêm
Tôi tịch mịch…yếu mềm

Rớm màu cánh rã
Buông chùng thơ ma

Tôi là một bóng ma nơi cổ mộ
Trơ mắt xem từng cánh rã màu phai

Đêm nay tôi đã tàn chưa nhỉ
Và hồn tôi siêu độ mấy trăng rồi?

Giữa trời mây còn đọng một dấu hài…

Hà Thủy Nguyên

Ý thơ

Tôi muốn một bài thơ nho nhỏThế gian đà trôi tuột tận đâuĐêm khuya và lòng thôi cũng nhàuThời gian chẳng qua mau… Nguồn cơn vương víu nơi gió chảyChân trời còn vệt dấu heo mayCâu thơ buồn buồn bèn nhún nhảyThoáng một kẻ say đã nghiêng sầu Trang sách vẩn vơ tay người miếtVũ trụ hồ như chết bên cầuCon sông vừa động tình sóng dộiÝ thơ chìm nổi chẳng trôi mau Thành phố đã vào mùa thơ nhỉCòn tôi cũng vào mùa ngẩn

Điềm tôi

Có cơn mưa chưa tới kịp chiều nay Tôi tết vần thơ lên mây Mây vắt một nhịp trời say gió bão Và chẳng ai say rồi sao? Tôi đợi chờ cơn mưa bao chiều qua Mà thơ chẳng rụng như lá Khách lại qua mải mê la hò chi Lời lời rồi cũng bay đi Muôn dòng tuôn giọt giọt thi ca đọng Nơi vùng trời chẳng hửng đông Lời tôi rơi giữa mênh mông ồn ã Mưa không đến như tình xa Và

Đêm nay

Hỗn loạn bóng Hỗn loạn dao đâm Hồn ma thức dậy Chạm vào đêm, bàn tay của nước… Vuốt qua  Mơn man Chờ đợi Ào ào đổ Sẽ chẳng còn lại gì giữa cõi miên man Chỉ còn đêm nay thôi Chỉ còn đêm nay thôi Đêm của những cơn điên Lửa thiêng chỉ còn là ảo giác Tiếng gầm gừ loài nhân sư đang kêu gọi Còn có vĩnh viễn nào lâu hơn bánh xe luân hồi Chỉ có đêm nay thôi Bánh xe

Trường ca Hồ Khúc

I - Hồ mộng Ta gẩy đàn khung trời đã cũ Khúc trăng sao xao động đáy Tây Hồ Ta ẩn mình nơi sương Cửu vĩ hồ ve vuốt tơ sen Duyên ai ấy à se dang dở Cho ai ấy à tương tư Trăng ấy à ánh bạc Thơ ấy à đang nhen Ký ức dâng lên tràn căng bầu ngực Ứa tình nhân gian   Hỡi ai chính nhân quân tử Luyến ái ta ư? Sợ ta ư? Có nghe ta cười nói

Bừng tỉnh

Tôi bừng tỉnh sau miên man trường dạ Gió rung trời Bom lạc giữa tầng xa Tiếng thét gào Hồn oán cõi tha ma Cơn đói quặn chút nhân tình rơi rớt Cóng…giấc sâu Lạnh mưa…hiên vỡ vỡ Giọt giọt đau Chẳng còn thấy u sầu Âm ỉ mầm cơn hận len vào mộng kiếp sau Những phận người đau đáu nguyện cầu chút bình dị đời trôi mà nào ai hồi đáp Thơ bất chợt…gào bên giường ấm êm lay lay giá buốt Lạc