Mùa ma

Hà Nội vào mùa ma nhỉ
Í ơi tiếng khóc cô nhi
Bóng hồn dật dờ khắp ngõ
Van lơn ta mà chi

Kinh Phật tụng lời vô vị
Phật nào độ được trần gian
Thánh nào cứu đời khổ nạn
Ta nào cứu nổi thân tàn

Chẳng lá vàng nào rụng cả
Chẳng hiu hắt mảnh sương thu
Chẳng ai buồn đau bi luỵ
Chẳng ta rong ruổi phố chiều

Nghĩa địa ngàn mây đuổi gấp
Sao cho bắt kịp cơn giông
Thả mưa tắm đời trần tục
Ai biết mưa đục hay trong?

Ta nằm dài xem bầy ma qua ta
Chân mây động mảnh trăng ngà
Ta điểm thêm vài câu thơ lạnh lẽo
Hà Nội rồi cũng lạnh theo!

Hà Thủy Nguyên

Người bay

Những người bay mưa đêm Vỗ cánh về đâu thế? Tiếng đập cánh ướt sa phố xá Đèn nhoà tâm tư Hắt màu cổ miếu Hỡi ai Có bay qua nghĩa địa đông người Bóng ma dật dờ trên phố Ma ma người người chen chúc Áo quần cũ mới lộn nhau Trước sau chẳng thành hình Nén nhang cháy dở khiêu hồn vỡ Những người bay cô đơn quá Chẳng thấy nhau Lạc giữa thành phố nghĩa trang Hôm nay tôi đang sống nơi

Vòng lặp của bướm đêm

Con bướm đêm đập cánh cánh đập cánh vào đêm Luồng sáng xẹt qua chẳng kịp cho mi chờ chết Con bướm đêm vô định Có đón mũi tên này Mũi tên của vần thơ tôi Những vần thơ đã cũ Nơi vòng lặp vạn vàn điều mới Có gì khác nhau ư? Chết nơi ngọn lửa Chết bởi thơ tôi Khác nhau ư? Thơ tôi Mũi tên bắn không quay trở lại Chẳng vòng lặp nào nĩu giữ Vô cùng có lặp lại ư?

Thơ ma

Những vệt hoa úa …Tàn canh Thinh lặng rớm đêm Loa kèn chớm rụng rồi cũng qua nhanh Vắng tôi rồi còn đâu Cảnh sắc này…đau Ô kìa vẩn mây chẳng động Ô kìa ma nữ tiêu vong Tôi tìm tôi trên cánh trắng tinh khôi Nào đâu thấy Chỉ đọng giọt sương thôi In bóng con mắt kiếm tìm Lại tìm Tìm trong vết úa Thời gian quệt lên tròng mắt Đã khô chẳng thể nào rơi lệ Một vệt già nua Đàn tịch

Mưa máu

Thiên hà đỏ thẫm nghiêng tràn rượu Cành cây khô dựng đứng sừng hươu Vạch lên trăng vài đường máu Có những tối cô độc với hoa hồng Tôi viễn cảnh mình giác ngộ nơi nỗi buồn thăm thẳm Gác niềm vui lên gò đống trần ai Tôi đã vắt kiệt tôi mỗi sớm mai Trong khoảnh khắc tỉnh bừng con mắt Rất nhiều phần trong tôi đã đổ tràn như rượu Da thịt tôi cháy bùng dưới dương quang như tên ma cà rồng

Lời của kẻ canh gác điều bí mật

Đêm lại đêm, ta mơ màng chìm đắm trong chiều kia sự sống Ngày qua ngày, ta vô hồn nhìn tất thảy rữa tàn cuốn theo lốc xoáy hư vô Ta, kẻ sót lại của thời quá vãng Níu giữ điều chi, vứt bỏ những gì!   Bên ô cửa sổ Bóng ma lướt qua vô thanh. Đêm Bước chân hối hả vô nghĩa. Ngày Ai nhớ ai quên thời quá vãng ?   Thôi thì, thơ ở cùng ta, nhạc ở cùng ta Trăm muôn