Mảnh gương vỡ
nhà gương vô hạn bóng
Trùng trùng vũ trụ cũng vừa tan
Cơn gió rít miết qua tầng hữu hạn
Nhập về đây
Trời đất mới định hình
Ta nghe ký ức mưa gió quật
Vòng thời gian lăn bánh tận đâu đâu
Tay chẳng níu chẳng buông hờ hững tuột
Tình chẳng đi chẳng đến cứ ơ hờ
Ai chạm đó
Một giọt say trần thế
Thiên cổ mộng chưa chịu tỉnh bao giờ
Biển nghiệp duyên dập dìu con sóng vỗ
Cát phủ mơ mờ trong cõi chìm thơ
Tia thiều quang chiếu rọi trùng trùng bóng
Vạn mặt gương xao động ký ức xa
Lung lay cả sâu thẳm chốn tâm ma
Và mưa gió nhạt nhòa
Mờ thiên cổ
Oà rồi
Dập dềnh cơn hồng thủy
Trôi qua
Đáy gương sót mộng nào.
Hà Thủy Nguyên