Home Sáng tác mới Thơ Cõi tôi đìu hiu

Cõi tôi đìu hiu

Góc cafe nơi tôi đã cũ
Có một Hà Nội cũng cũ mòn
Người đàn bà đã liếm vệt son
Chờ đợi
Và ngày mai đều sẽ cũ
Như hôm nay
Nơi khoảng chiều ập xuống phố đông
Trời chẳng ráng hồng rực rỡ
Chỉ những đìu hiu đi qua tôi

Nơi ánh cũ đô thành
Tôi tìm thấy mình chân thực
Trong đơn độc tuyệt đối chẳng cơn say
Chẳng niềm vui
Chẳng niềm đau
Tôi đã xa rất xa bản tính
Để thấy tôi vô hình
Không ước định

Chầm chậm, chầm chậm và dừng
Như cơn gió chiều nay
Chỉ đi qua mà quên chuyển động
Một con sông lồng lộng
Cũng quên mất xuôi dòng
Tôi thấu rõ cõi lòng tôi
Đang mặc kệ sông trôi

Bao bóng người đi qua nơi tôi
Vệt son mờ chẳng rõ
Có một người đã cũ
Chẳng qua đời

Mặt trời ai tắt sau lưng
Toà nhà cao nhầu nhĩ
Vò nát thơ ca và thổi phù theo gió
Cơn gió sẽ về đâu
Còn tôi về đâu

Tôi về nơi trống rỗng lòng tôi
Ngắm đô thành mơ hồ cũ mới
Qua lăng kính đã hoá thân thành gió
Và bóng người thầm thĩ nhỏ to
Lời cuộc đời lăn trên phố

Ồ, cõi tôi đìu hiu quá
Ai ơi, đừng ghé bước qua đây!

 

Hà Thủy  Nguyên

Dã hoa

Thu mây ngàn động long nhật nguyệt Bén hơi hoang dại sói tru Cuộc săn vô biên đà xếp xó Đâu rồi Ta nhỉ giữa thiên thu Thế gian chật thế không chỗ cựa Xác phàm non thế nặng luân hồi Rượu nào say được hồn bất diệt Thơ này cũng đành tùy tiện trôi. Một cơn hoang loạn chiều vừa đổ Mộng vũ trụ xoay vẫn chuyển vần Đêm nay ai rảnh cùng lang bạt Ngâm khúc hùng tâm nở dã hoa Hà Thủy

Đêm đại mạc

Miên trường tung điệu xoay gió cátTrăng tơ một mảnh vỡ sơn hàMông mênh lòng trải cùng vô hạnÔ kìa trăng ánh vệt cát mơ Bốn ngàn thế giới nghe chừng vụnKết lại vào đây một thể tinhDạ quang đáy gió hoàng kim lộngLồng chút chân tâm dưới đáy hồn Vệt cát trôi mờ cố nhân phiêuNgà ngà trông bốn bể tiêu điềuĐô thành vãn bóng người xưa ấyChỉ chút thơ này với cô liêu Mà trăng chớm nụ à hoang lĩnhSa mạc sói tru

Ta chọn buồn như mệnh số

Ta chọn nỗi buồn Vì thế gian vui cười quá Vui cười đến lạc hồn Mê đắm chân trời xa Vui trong những cơn say Và điên vũ điệu triền miên Bay và bay Trong cơn hoang loạn tinh thần Để quên mình rất gần Rất gần Cõi hư vô Nơi đơn độc Trong nỗi buồn lặng   Ai đang vui cười ngoài đó Có nghe mưa, nghe mưa Đời buồn đã tạnh chưa Ta cạn ly rượu chưa Ta sống tận đời chưa Ta

Thưởng trà dưới mưa

Nhấp một ngụm trà Lay mưa Lưa thưa ai đứng bên gò Oan hồn chợt tan lòng oán Thây tàn hư vô Chuông chiều vọng vọng nấm mồ Người dịu lại sau cơn cuồng nộ Lòng tro tàn thấu suốt cõi nhân gian Hương trà thoảng một chút tơ thanh thoát Say và say, thi tửu cũng nhạt nhoà Có những mùa mưa đến và đi Một chung trà biệt ly rồi tụ hợp Ai uống cùng người Lạnh Cô quả hồng trần Kiếp thần

Nhẹ

Gánh vầng mây buông mưa trôiHồ Tây thủy mặc trắng trờiTrà lơi lơi khóiNgọc lan ơi Tàn cả mùa xuân phác bóng chiềuTà huy mờ nhạt ý liêu xiêuXưa cũ vào cuộc yêuĐiệu mới cũng vừa phiêuĐô thành vào độ say đã nhiều Ý cạn lời nông thơ nhạt nhẽoChẳng lùa tới tận giới tiêu daoTrà nguội nhạt mùi say chẳng mãiNgọc lan hương nào bayChỉ nét họa úa mưaChỉ trận say trưa dang dở Rộ cuộc cười hài hước cả nhân gianHồ Tây sóng