Home Sáng tác mới Mưa cuối ngõ

Mưa cuối ngõ

Mảnh tự sự
Vương
Vắt ngang sáu cõi
Hây hây phùn mưa cuối ngõ đổ thênh thang
Mảng màu vá víu thời gian
Ấy ai nâng mảnh áo cơ hàn
Góc thành nam chí sĩ gẩy điệu đàn
Ướt

Sách không nhàu chữ chéo chồng cố sự
Mưa không phập phồng bong bóng phù thế
Gót chân ai
Không tiếng
Dắt những đoàn oán than
Hôm nay ngày vẫn chưa tàn
Mộng mị lạc chốn nao chưa cập bến
trần gian man mác giọt trời chẳng tan
lăn dài vệt đêm ứa lòng
Vệt rêu móc giọt tình tang
Phong kín đường trần xuôi ngược

Có nhà thơ cũ vừa ghé cửa
Mỏi gối chùn chân
Ngỡ chốn đây tửu quán
Gục cơn mưa phong trần
Ấy a say mất rồi a
Lả lơi mưa lướt
Chí sĩ rụng rời
Tang bồng đã gãy
Một giấc mưa mòn mê lộ chen chân
Gót chân phai dần
À ơi đánh giấc tần mần bên hiên

Hiên văn chẳng bợn cố nhân
Xa xôi cách một đường trần này thôi

Hà Thủy Nguyên

Thung mưa

Rộn nhịp mưa khua…tràn thung Gà hoang gáy loạn nước non cùng Ùn ùn sơn khí vờn chiều quạnh Còn tôi họa thơ… Tôi nhớ tôi đi những dặm trường Bên thành xưa cũ đã chìm sương Áo bào thấm thoắt luân hồi đọng Còn thơ giữa đoạn trường… Đàn trời hờ hững nhịp gió trời Thung mưa đã ngập thi tứ lơi Tôi gom ảo ảnh thành thơ cũ Cho hồn sống lại một cuộc đời Chân dẫm hài mưa nghe lạnh lạnh Nghe

Đêm mưa say Omar Khayyam

Mưa thơ rơi Mưa rơi thơ Í ơi rơi thơ mưa Chỉ một khúc chơi vơi vừa vọng Đã qua đời Chỉ một say cuồng vừa bén Đã hư vô Mồ ma trăm muôn giọt tưới Lịch sử sũng trang viết mới Bút cùn mòn ghi lại được gì đâu Phác mãi một màu đã cũ Nghèo nàn sao Không gượng muôn vẻ màu tươi Của thế giới nhiệm màu Khúc mưa lạc vận Giữa bản bi hài mệnh số Hồn ai say buông mưa

Xuân nguyện hồn

Khúc nguyện hồn tro ám lạnh gió đuổi dài phố thưa Lặng phủ khăn tang ố vàng hàng cây đứng rũ Im Lòng co ro bóng người chen bóng quỷ Đây là xuân ư? Khúc nguyện hồn rung chuông sáu cõi Mộng nhân sinh khép cửa Gió đổ ào lá rơi Bóng đất vương tay níu nền trời Tấm khăn tang rách mất rồi còn đâu Phố thị bạc phai tro phủ Mây nhoà chẳng dáng chẳng hình Tôi đang nguyện hồn ai đây Nguyện

Những bức thư dang dở

Mảnh vỡ tôi vạ vật những đâu đâu Những vướng víu của kiếp người chật hẹp Mà thoáng chốc tôi đã đi hết kiếp Vẫn với tay quờ quạng chẳng gặp tôi Ở một kiếp xa xôi vụn vỡ Tôi chạm nhẹ mảnh thư tiền kiếp Những hồn đau cố gắn lấy phận người Những vết thủng gỉ hoen màu ký ức Bút đã đưa có ngưng chẳng thành lời Có bóng hình phảng phất giữa trang thư Khâu chặt đớn đau rớm máu mỉm

Giấc mưa

Gối giấc mưa trưa buồn rỉ rả Tóc mây vương vấn ướt sơn hà Vén dải mành thưa soi thế sự Bụi mờ đã tắt dưới mây mưa Hôm nay ta đã buồn chưa nhỉ? Lẽ đời đã dịu góc thành xưa Có tờ thơ cũ nhàu bên gối Những lời vơ vẩn tựa mây mờ Thế sự giờ đây không thơ nữa Có ta nằm đếm giọt mưa trưa Có hơi sấm động vằn vô vọng Có tòa thành cũ đã quên mình Tôi