Home Sáng tác mới Mưa cuối ngõ

Mưa cuối ngõ

Mảnh tự sự
Vương
Vắt ngang sáu cõi
Hây hây phùn mưa cuối ngõ đổ thênh thang
Mảng màu vá víu thời gian
Ấy ai nâng mảnh áo cơ hàn
Góc thành nam chí sĩ gẩy điệu đàn
Ướt

Sách không nhàu chữ chéo chồng cố sự
Mưa không phập phồng bong bóng phù thế
Gót chân ai
Không tiếng
Dắt những đoàn oán than
Hôm nay ngày vẫn chưa tàn
Mộng mị lạc chốn nao chưa cập bến
trần gian man mác giọt trời chẳng tan
lăn dài vệt đêm ứa lòng
Vệt rêu móc giọt tình tang
Phong kín đường trần xuôi ngược

Có nhà thơ cũ vừa ghé cửa
Mỏi gối chùn chân
Ngỡ chốn đây tửu quán
Gục cơn mưa phong trần
Ấy a say mất rồi a
Lả lơi mưa lướt
Chí sĩ rụng rời
Tang bồng đã gãy
Một giấc mưa mòn mê lộ chen chân
Gót chân phai dần
À ơi đánh giấc tần mần bên hiên

Hiên văn chẳng bợn cố nhân
Xa xôi cách một đường trần này thôi

Hà Thủy Nguyên

Điệu hờ

Vuốt tơ trời giong giong Vẽ đường cong cong Nối vô biên liên miên viễn mộng Hờ… Mây nước… Bụi bụi mưa mưa tấc lòng ngâu Hồn ai tan loãng bên cầu Hồn ai tự vẫn tửu lầu ngàn thâu… Hờ… Lụa là… Thắt giải đồng tâm ngàn kiếp Cơ đồ… Lá… Uyên ương … Mưa… Long lanh đáy nước cung Ngô Thiếp về cõi Việt đắp mồ hoa Này lá, này mưa, này lụa, này tan… Hờ… Hồ điệp… Ép khô điển tích ngàn

Còn lại

Đánh dấu một chút vàng trong nắng Đánh dấu một chút buồn trong mưa Đánh dấu một nốt trầm trong bản thanh âm rộn rã…   Đôi cánh đã xa bay rồi Chỉ tôi còn ở lại Mỗi bước theo vết dấu lông chim Ôi gió đã cuốn trôi tự kiếp nào?   Nắng tắt Mưa ngừng Mọi thanh âm im bặt Một tiếng “suỵt” khẽ khàng Hồi ức vô thanh nhỏ giọt Thiên đường xé toạc thành những đám mây   Những phim đàn

Ý thơ

Tôi muốn một bài thơ nho nhỏThế gian đà trôi tuột tận đâuĐêm khuya và lòng thôi cũng nhàuThời gian chẳng qua mau… Nguồn cơn vương víu nơi gió chảyChân trời còn vệt dấu heo mayCâu thơ buồn buồn bèn nhún nhảyThoáng một kẻ say đã nghiêng sầu Trang sách vẩn vơ tay người miếtVũ trụ hồ như chết bên cầuCon sông vừa động tình sóng dộiÝ thơ chìm nổi chẳng trôi mau Thành phố đã vào mùa thơ nhỉCòn tôi cũng vào mùa ngẩn

Niệm thu

Có những mùa mây nổi nước trôi Thu nấn ná đợi bài thơ ứa hứng Và tôi nữa đợi lòng mình đến độ Trời còn thu … vì tôi còn thu   Thả bóng câu thời gian ngưng đọng Vạn cầu mong Nhân loại đã úa tàn Lá lá rụng Và nhịp trăng mờ mịt Cây khô cành Ngúc ngoắc vệt thời gian Mây trời rạn vỡ Tim tôi máu loang   Những dòng sông đã cạn dòng Khô kiệt đời nặng khổ đau Chẳng

Động thơ

Văng tiếng đời rơi hiên phàmMang mang phong linhNhạc cũ chảy dài khóe cửa Động cánh chuồn gánh mưaNgược dòng đạm thủyVô ô kìa cực Gió lọt qua khe đáy sâu vừaMây mưa ướt sũng một giấc trưaĐẩy hứng thơ tràn cơn xác thịtHoa bung cánh mướt hứng tình mưa Phong linh lặngLây phây giọt đời chạm khẽAi vừa ôm ấp mộng đầu Hà Thủy Nguyên