Home Sáng tác mới Bàn về đạo dùng cứt

Bàn về đạo dùng cứt

Ta nghe nói có một đàn bọ bay khỏi bãi cứt hàng ngàn năm của chúng dưới đáy sa mạc Châu Phi, tấn công thế giới loài người. Nhưng ta nói thật, đàn bọ ấy chưa biết gì về bản chất của CỨT.

Cứt không phải chỉ là cứt, mà còn có thứ nhiều chất cứt hơn cả cứt. Đám bọ kia làm sao hiểu nổi thứ CỨT kì diệu do con người và thần thánh tạo ra. Này ta dậy cho đám bọ các ngươi biết thế nào là CỨT thật sự.

1. Thế giới cần phải có một sự trật tự nào đó, con người cần được bảo vệ để không bị giết hại và đầu độc bởi sự điên rồ… Chúng ta cần hướng tới “tự do, bình đẳng, bác ái”… nghe như cứt! Một loại CỨT được tô vẽ mỹ miều gọi là chính trị.

2. Văn học – Nghệ thuật bây giờ đầy trào lưu và chồng chéo lên nhau, nó mô phỏng cái nọ cái kia… phải theo trào lưu ABC gì đó mới có tính bác học, mới có tính thời thượng… Tốt nhất là nên đi phân loại cái đống cứt xem thức ăn một khi bị tiêu hóa thì nó trở thành cái gì. Thức ăn nào còn nguyên đặc tính của nó thì có thể thấy rằng cứt đó không phải cứt tốt. Một loại cứt rất thời trang được gọi là thẩm mỹ.

3. Nào thì kiến thức với chả tri thức… Một mớ chồng chéo cái lũ khoe chữ. Đọc vài ba lý thuyết, chém được vài câu thu hút sự chú ý người khác… thế là nghĩ rằng mình là người có tri thức, có sứ mệnh cứu thế giới. Thế giới cần dek ai cứu. Chúng ta chẳng cứu nó, chúng ta chỉ duy trì sự ngắc ngoải của chính chúng ta trên Trái Đất này. Kiến thức – Tri thức chẳng qua cũng chỉ là một đống cứt lớn mà những con ruồi vo ve xung quanh kiếm ăn từ nó. Giấy tờ để ghi chép kiến thức, ghi chép thông tin… tại sao không nghĩ một cách khác, rằng ko có giấy, loài người chẳng phải chặt cây nhiều thế; để có điện phục vụ máy tính và Internet, loài người chẳng phải tàn phá thiên nhiên nhiều thế. Nên nói chung, dù nó có được tô vẽ bằng cái gì thì đống cứt vẫn chỉ là đống cứt mà thôi.

4. Ngay cả những điều ta viết, ta nói cũng… như cứt. Đó là một quá trình tiêu hóa. Ta gặp ai đó, ta đọc cái gì đó, ta thấy việc nào đó… tất cả là mớ hỗn độn ta nuốt vào bên trong… đến một lúc nào đó nó cần phọt ra… và ta phải đi ỉa. Ai cũng vậy, tác giả nào cũng thế… chúng ta ném cứt vào mặt nhau và ném cứt vào mặt người đọc.

Linh hồn bị lụi tàn và khô héo trong cái đống cứt ấy. Hoặc mình cũng biến thành cứt (cho dễ sống), hoặc phải đi tìm báu vật linh thiêng đã bỏ quên. Cần thiết một cái chết thật sự, tức là không có cả đời sống sau khi chết… Không, nói chính xác là một sự biến mất hoàn toàn. Chỉ cần có một sự nhận thức thôi, toàn bộ đống cứt ấy sẽ không buông tha ta.

Ở một góc nhìn khác… Cứt không đến nỗi tệ như thế! Kẻ dùng cứt sai chỗ, rúc vào đống cứt, rồi đắp đống cứt ấy lên người, đi khoe khoang khắp chốn, mới là kẻ tệ hại. Chúng còn tệ hại gấp ngàn vạn lần hơn những kẻ tạo cứt. Chúng chính là một phần của đàn bọ. Chúng sẽ hủy diệt loài người. Ẩn sau lớp mặt nạ người, bạn có nhìn thấu được những con bọ ấy ở kẻ khác? Hay bạn cũng chỉ là một con bọ rúc đầu trong đống cứt?

Cứt là vật thể chết. Hãy dùng cứt đúng với chức năng của nó. Đó là biến nó thành phân bón để cho vạn vật trở nên sinh sôi nảy nở, cho những gì tươi đẹp nhất được biểu hiện. Cứt không phải thứ để chúng ta rúc đầu vào như đám bọ xuẩn ngốc kia.

Cứt khi được dùng làm phân bón thì cứt trở nên hữu dụng. Cứt một khi trở thành chỗ ẩn nấp cho loài bọ thì cứt chính là mối họa. Mối họa này sẽ triệt tiêu mọi phẩm chất linh hồn của những ai mắc kẹt trong đó. Bạn là người biết sử dụng cứt vào đúng chỗ hay đắp cứt lên người để khoe khoang?

Ở đời, ai cũng có thể tạo ra cứt. Nhưng biết dùng cứt vào đúng chỗ, đúng việc thật chẳng mấy người!

Với đống cứt ta vừa vứt ra đây… ai sẽ là người đắp cứt lên mặt mình, ai sẽ là người dùng đống cứt này để làm việc hữu ích…

Hahahaha… Nghĩ về cứt, quả thực không khỏi cười lớn…

 

Hà Thủy Nguyên

Mưa chinh tây

Hãy nghe reo reo mưa Lưa thưa mùa tội lỗi Tôi đã nguôi tĩnh lặng Đã mờ vệt hư vô   Mưa vỗ thái dương xa Thì thùng tan sân hận Ơ gió mùa gió mùa Đồng cổ vang vang trận   Ta sinh ra trong mùa tội mới Ai sinh ra nơi mưa Nẩy tươi giọt và giọt Ta đã reo như mưa Và gieo mình Thềm mưa   Tấm áo long lanh ngày trở gió Vá víu dăm tình thơ Cũng hờ Và

Phúc âm sói lang thang

Trút bỏ những vai diễn tầm thường và giả dối Trút bỏ lớp mặt nạ đạo đức đớn hèn Móng vuốt cào ánh trăng ứa máu lả tả bụi vàng rơi Lóng lánh khung trời thẫm đỏ Ta lang thang, lang thang trong đêm, gặm đứt những nóc nhà, phủ trắng đô thành bằng màn sương huyền thoại Ta lang thang, lang thang trong rừng rậm, bấu chặt thảo hoa ướt đẫm sương đêm, say men nồng hơi sợ hãi của lũ người tanh hôi

Sơn vũ – Huyền Quang thiền sư

Đêm thu gió động mảnh rèm lay Hiên núi đìu hiu cỏ nêm dày Một tấm lòng thiền nay đã vẹn Dế rầu rỉ rả bởi ai đây. Hà Thủy Nguyên dịch Bản Hán Việt: Thu phong ngọ dạ phất thiềm nha, Sơn vũ tiêu nhiên chẩm lục la. Dĩ hỹ thành thiền tâm nhất phiến, Cung thanh tức tức vị thuỳ đa.

Thanh thanh mạn – Lý Thanh Chiếu

Dò dò dẫm dẫm Quạnh quạnh hiu hiu Rầu rầu thê thê thảm thảm Tiết thời chợt nóng lại lạnh Bức bối dường bao Chỉ dăm ba chung rượu nhạt Sao chịu thấu, gió đêm ùa tới! Nhạn bay ngang, Lòng thê lương, Mà nhớ người xưa gặp gỡ. Thềm đất hoa vàng phủ thảm Tiêu điều sao Hoa nay ai còn muốn chạm? Lặng ngồi bên song Lẻ loi gượng nổi tối tăm? Ngô đồng phất phơ mưa bụi, Hoàng hôn về, giọt giọt

Xõa

Bước nhẹ vào đêm nhạc loang loang rớt ánh vàng trăng sao biền biệtTa vuốt một cung đàn lặng phím chùng tơ tưởng cõi thần linhBa ngàn thế giới giáng trầnLinh lung thơ lóe lòng phàm Giọt đêm, giọt đêm,Vào mắt ai layBóng gió vờn cố đô ám niên vạn kỷ Ta lần lữa một cung đàn cũTóc huyền linh buông xõa bởi đâuMắt ơ hờ bất động bởi đâuTa lại bước vào ta sâu thăm thẳm tháng năm Ta bới nếp nhăn ký ứcChẳng