Home Sáng tác mới Men ký ức

Men ký ức

Kiếp người cạn

Duyên phận tàn

Ta say thêm chén nữa

Nồng men huyết nhân sinh

 

Một kiếp trôi qua

Ôi một kiếp trôi qua

Cũng rơi tàn như nước

Ai nhớ, ai quên, ai dốc cạn bầu ký ức

Có ai kia ngoảnh mặt thế gian cười

 

Ta và người một thuở

Bén lửa nhân duyên

Ủ men tình ái

Sống trọn kiếp bình sinh

Lững lờ trôi xuôi dòng thời gian vô tận

 

Soi bóng thời gian

Trùng trùng kiếp

Cạn lại đầy

Rượu nhân sinh rót mãi

Ký ức đượm cơn say

 

Nơi chốn hư vô

Kẻ sau người trước

Nơi thời gian ngừng lại

Nơi không gian tĩnh lặng

Thuyền nhân sinh cập bến

Không lời, không nước mắt

Rượu cũng đã cạn rồi

 

Bóng người đi vào nơi hư tĩnh

Dòng thời gian kia, ta nguyện gieo mình

Hơi rượu nhân sinh mai lại nhạt

Ai người uống cạn cùng ta?

 

Mai này ta mộng trong cơn mộng

Thoát hồn lên tận chốn hư vô

Cắt huyết tâm ủ men  ký ức

Vẩy rượu nồng tan nát cõi hư vô

 

Mai này không còn hư vô nữa

Muôn người say men huyết nhân sinh

Dòng thời gian mênh mông không bờ bến

Cạn máu rồi

Ôi ta  đã hư vô…

 

Hà Thủy Nguyên

Người mặt lạnh

Có một mùa thơ vào độ úa Tình ca đứt nhịp Dở dang Cơn khóc lóc nuốt sâu Rượu cay cay quặn đau Người mặt lạnh Lạnh nụ cười Lạnh bờ môi Nén mưa tầng mây xám   Người mặt lạnh đi qua phố phường u ám Con phố dài ai ngoảnh bước nhìn ai Lời thông thái rơi tàn như lá Mắt lạnh rồi Khô héo rượu Khô lời yêu Sao rụng giữa linh hồn   Người mặt lạnh trôi trên thiên hà Tinh

Tôi sẽ tan thành vô cực

Tôi suy tàn Bão giông tan Cơn mơ đêm đã bình an Chỉ ký ức tình yêu bùng cháy Trong nắng hạ Lập lòe nụ cười ma Những vong hồn đã yêu một thời đến chết Nơi góc phố vương mưa Ai như tôi đứng đợi Đợi ai Khoảnh khắc đọng lại Chẳng trôi chảy Đồng hồ đã vỡ Thời gian gãy vụn Sấm động mơ đêm Tôi úa tàn như hoa Ép khô Ký ức Tôi tiêu bản Của tình yêu vĩnh viễn Cơn

KHẢI HUYỀN CA

Gom mây kết hư ảo Lướt phím đàn tơ trăng Rung rung bạch ngọc choáng Cuộn hồn mơ đại phong   Lang thang vạn hồn cổ Tan tác mệnh vô thường Máu tuôn dòng thác lũ Vẩn đô thành mây vương   Kìa bãi hoang cát thốc mờ Tòa cấu trúc trơ trơ xương lạnh Khói tử thi ngùn ngụt đô thành…   Tung cánh thiên thần, vong quốc tận Gẩy đàn tiên hạc, cố nhân tiêu Đáy cát lăn tròn miền thực tại Vỡ

Trên dây

Tôi đi trên dây...trên dây...trên dây... Đu đưa mây bay Cánh gió Hai vai nhẹ gánh trắng đen Chỉ những món nợ đuổi đeo Nào bao giờ bén gót Từ trên dây, tôi thấy Những kẻ mơ tưởng trên mây Nhưng chân lụt bùn đen Và lo toan ngập mặt Những cột khói cao trắng phớ Nhả bụi đen Những khuôn mặt chân thánh Thiện lành Và trái tim thối rữa úa đen Những thành phố lên đèn Để trốn bóng đêm. Sợi dây này

Trong gương

Sâu trong đáy gương Chạng vạng sáng Hai con mắt chồng lên nhau thành một Những gì vứt bỏ là những gì nhận được Một kẻ khác đã khai sinh Chạm vào và lẫn lộn Đâu mới là thực trong trùng trùng lớp lớp các giấc mơ? Thế giới lập thể Cắt mặt người Nhiều mảnh ghép không thể thành hình Ta chỉ là một đống tử thi lai ghép trong bộ đồ chơi của đấng sáng thế Ta, không bao giờ vừa lòng với