Home Portfolio Item Sáng tác tập thơ tâm linh “Nằm xem sao rụng”

Sáng tác tập thơ tâm linh “Nằm xem sao rụng”

Khi linh hồn chông chênh giữa ánh sáng và bóng tối, giữa sự sống và cái chết. Những vị thần lạc lối giữa xã hội hiện đại dẫu đã rũ bỏ thần khí nhưng thần tính chẳng bao giờ biến mất. Một sự cởi bỏ bao chấp niệm để rồi ngắm nhìn chấp niệm tan dần.

Vài câu hay....

Cấu trúc sách

Tập thơ gồm 4 phần: Thần – Âm – Tinh – Chuông. Chặng đường thơ đi từ những cuồng nộ đến tĩnh tại.

Phát hành: Book Hunter/ Giấy phép: NXB Hội Nhà Văn

Sáng tác: 2017 – 2019/ Năm xuất bản: 2020

Số trang: 320 trang khổ 12X20,5cm

Khi những cơn gió lịch sử đổi chiều, Việt Nam “che” chiều nào?

Khi Chiến Tranh Lạnh kết thúc, bức tường Berlin sụp đổ, thế giới đã ca vang “Winds of change”, thế nhưng, gió lại đang đổi chiều theo một hướng khác. Thế giới giờ đây lại quay cuồng trong các cuộc chiến tranh ủy nhiệm và những đòn thương chiến dồn dập. Từ Trung Đông đến châu Á, từ mặt trận kinh tế đến địa chính trị, trật tự toàn cầu trở nên hỗn loạn và bất ổn hơn bao giờ hết. Nhiều người vội vàng

Cảm xúc

“Cảm xúc có thật chăng?” “Cảm xúc này có thực là của ta hay của ai đó đưa tới cho ta?” Một chút lá rụng có thể khiến ta buồn. Một cánh én chao liệng giữa bầu trời xanh ngắn có thể khiến ta hưng phấn. Một ánh mắt có thể khiến ta rạo rực. Một lời nói có thể khiến ta đổ vỡ… v… v… Cảm xúc đến từ những cái cớ nho nhỏ, lúc rất gần, lúc lại xa xôi. Càng chậm lại

Tiếng nhạc trong rừng trúc

Khu rừng trúc sau cơn mưa sót lại cuối thu len lên khí lạnh mơ hồ. Màn sương ngưng đọng quẩn quanh giữa khoảng không. Thân trúc tuy rỗng mà sương vẫn chẳng thể lọt vào. Giữa bốn bề tịch mịch bỗng vang lên một khúc nhạc u ẩn. Từng cung bậc đập vào thân trúc, lay động lá trúc và đẩy cho sương di chuyển. Một hơi thở nhẹ của đất, không còn sự cô đặc của sương. Đã hóa thành khói tự lúc

Phúc âm mưa

Héo khô đất trời đại mạc Với tay tìm hư ảnh Đào Nguyên Than ôi… Hư ảnh tiếp kề hư ảnh Trái tim cạn kiệt sầu bi Độc tố chốn thiên đường Hư ảnh hỉ lạc Hư ảnh ánh dương xuân Mưa… Mưa… Tan chảy… Thấm môi… Ứa tàn lệ… Sầu… Bi… Một kiếp phù du thôi cũng đành dấn bước Than ôi… Mưa không nhuốm màu hư ảnh Mưa… Sợi dây… Nối liền… Thực tại… Chạm ướt lạnh… Tỉnh giấc mộng dài chốn vĩnh

Sự suy tàn của cái đẹp

Có một thứ được gọi là lý tưởng. Lý tưởng thường hoàn hảo, đẹp đẽ và dường như không thể chạm tới. Lý tưởng không thể chạm tới sở dĩ bởi nó không được biểu hiện bằng vật chất. Người nghệ sĩ luôn tìm cách tạo ra từ vật chất hiện hữu những tạo tác hoàn hảo nhưng dường như bất lực. Như một kẻ điên, người nghệ sĩ vung búa đập tan mọi tạo tác hiện hữu. À không, nghệ sĩ điên thật! Chỉ