Home Portfolio Item Tiểu thuyết dã sử Cầm Thư quán

Tiểu thuyết dã sử Cầm Thư quán

The Bottle.

Design
Jonny Laymore
Services
Branding, UI/UX Design,
Mobile Design
Date
Feburary 25th, 2020
Team
Paul – Designer
VLThemes – Coder
Updated portraits of all Instrument employees for the new Instrument site. A unified look and background allows photos to mesh seamlessly online. To see it live check out: https://example.domain/denima6vsco

Breaf & idea.

Thing form thing fifth. Morning you two after green, day dominion Them creature years lights was rule seed, together itself. Lights creeping second spirit air the. You night and their.

Creepeth deep, dry whales. Given light, moving our. Third greater them replenish fourth.

Result.

To, him our hath one itself i great brought days may fowl, seed so great is fifth, herb second, said. His place creepeth male sea. Multiply bearing midst set.
0 Liked

Nhớ#8: Ốm

Sau một trận ốm dài, tôi thấm thía sâu sắc cảm giác rằng có những chuyện nằm ngoài khả năng tác động của mình cho dù năng lực của bản thân có thừa để thực hiện. Đó là bực bội, là bất lực, là chán nản, là tuyệt vọng. Như thể đóa hoa đến kỳ đẹp nhất để khoe sắc lại gặp phải một cơn bão táp mưa sa. Khi bừng mắt tỉnh dậy, thế cục đã chả thể cứu vãn được. Tôi mất đi

Di sản giáo dục của Krishnamurti

Các bậc thầy tâm linh trong dòng lịch sử của nhân loại mỗi khi nhập thế để rồi rời bỏ thế gian, bên cạnh những lời giảng, thường để lại một di sản mang tính hiện thực hóa ý tưởng của họ. Đó có thể là giáo hội, có thể là tăng đoàn, có thể là một phương pháp tu, hay một trại thiền, một làng tâm linh…nhưng Krishnamurti (1895 – 1986), bậc thầy tâm linh độc lập có ảnh hưởng nhất thế kỷ 20

Những bức thư dang dở

Mảnh vỡ tôi vạ vật những đâu đâu Những vướng víu của kiếp người chật hẹp Mà thoáng chốc tôi đã đi hết kiếp Vẫn với tay quờ quạng chẳng gặp tôi Ở một kiếp xa xôi vụn vỡ Tôi chạm nhẹ mảnh thư tiền kiếp Những hồn đau cố gắn lấy phận người Những vết thủng gỉ hoen màu ký ức Bút đã đưa có ngưng chẳng thành lời Có bóng hình phảng phất giữa trang thư Khâu chặt đớn đau rớm máu mỉm

Long Điểu truyện – Chương 13: Ổ bướm

Tế Thiên lững thững đi vào một khu phố đèn hoa chăng rực rỡ. Nơi đây là điểm sáng sặc sỡ nhất của thành Trấn Tây xa xôi ngoài biên ải. Tiếng cười đùa chen tiếng nhạc, xiêm y phất phơ hường phấn. Tế Thiên không mấy xa lạ với chốn này. Chàng thành danh được cũng nhờ thuở trước hay qua lại khu ổ điếm. Những bệnh nhân thường xuyên với khoản trả hậu hĩnh cho chàng chính là những cô gái điếm ở

Thanh thanh mạn – Lý Thanh Chiếu

Dò dò dẫm dẫm Quạnh quạnh hiu hiu Rầu rầu thê thê thảm thảm Tiết thời chợt nóng lại lạnh Bức bối dường bao Chỉ dăm ba chung rượu nhạt Sao chịu thấu, gió đêm ùa tới! Nhạn bay ngang, Lòng thê lương, Mà nhớ người xưa gặp gỡ. Thềm đất hoa vàng phủ thảm Tiêu điều sao Hoa nay ai còn muốn chạm? Lặng ngồi bên song Lẻ loi gượng nổi tối tăm? Ngô đồng phất phơ mưa bụi, Hoàng hôn về, giọt giọt