Buông

Ta buông một vần thơ nhè nhẹ
Mây ngàn rung động nỗi yêu thương
Phất phơ cây lá
Nhòa hoa cỏ
Đô thành vào mơ

Chớp mắt
Ta buông một cơn mơ
Qúa khứ vẩn vơ chẳng còn chẳng mất
Mờ mờ
Cố nhân mưa

Mây buông điểm sắc tơ vương vấn
Điểm nhẹ chấm hôn mắt ai
Yêu thương hiển lộ
Níu chút nhớ hờ
Ồ mưa trót dài
Vì ai…

Điệu khúc vẳng lặng
Chiều buông vu vơ
Lỡ một nhịp thơ
Mà thành mưa gió

Ô kìa ai buông kính mờ
Phào hơi thở
Chợt hiện chợt biến
Như mưa…

Hà Thủy Nguyên

Tỉnh

Tỉnh mộng cơn mưa vừa chớmNhẹ bước mênh môngĐã ướt đầm Một cuộc xuất sơn chưa lịch duyệtMộng còn vơ vẩn chén tiên thiênVân ảnh trập trùng chân trời lộngChẳng còn du tử kiếp bể sôngBặt dấu kẻ ngôngRượu ươn trà nhạtĐàn thô điệu, văn bợn mùiCảnh sắc đà bén vẻ tang thương Cơn mưa đổGiọt mông lungPhận mơ hồBong bóng cạn Kìa sấm độngTỉnh đi! Kết đôi vần thơ mớiRửa sạch chén cố nhânĐợi ai về gõ cửaSầu luân chuyển mây ngàn Hà Thủy

TỈNH MƠ

Ta mơ lạc đến trăng lòa Cố nhân đã xa và xa Ta cô độc quá, hai tay trắng Run lạnh trời khuya khúc thiên nga   Điệu thơ ngày cũ, ai ngâm ngợi Ai vuốt tóc ta, đêm rụng đêm Trăng ơi lạnh quá, trăng trăng trắng Lặng lặng hồn thăng, ta chơi vơi Nhìn xuống cõi đời Cố nhân vắng bặt Đây từng lệ rơi Đọng Đọng Thành lời… Người ơi… Khúc thiên nga lả lơi Màn khép rồi…   Khuya tịch mịch

Tôi đã đi qua giấc mơ

Tôi rã rời giông gió tàn chưa? Ly rượu hơi đã bay xa Chỉ đắng mùi dâu bể Những người xưa hứng giọt mưa này Thấy long lanh ký ức Khoảnh khắc mờ hơi hóa hư không Quanh tôi Nói nói Cười cười Khóc khóc Chơi vơi Tôi chỉ thoáng trôi qua đời Hay đời đã trôi qua tôi Một trái tim khép cửa Một vầng trăng lệ huyết ngân Cũng chìm trong khuất bóng Một vầng dương huy hoàng Cũng một mình tỏa rạng

Thà…

Chuông chùa gieo mùa rơi rơi Ta cười thiên hạ tàn rồi Bước vào mùa đau đớn Đọng môi Trăng ngất ngưởng mỉm môi Say say say một cuộc bồi hồi Lạc vào khung trời quá vãng Những tình nhân đợi chết trên đồi Tay cố gẩy một cung đàn cũ Chẳng thành nổi mùa thu Hoa bước vào cuộc thanh tu Chẳng gieo mầm tình điên loạn Đây là một cơn mơ dài Chẳng dệt hình thực tại Mắt nhìn ánh vẻ bi ai

Ta mặc

Ta mặc áo trần gian Sông đời trầm chậm chảy Bóng gì in đáy nước Hồn ta hay áo ta? Ta mặc đời trầm luân Giương cung vào thăm thẳm Sao trời rụng dưới sân Lẫn bụi đời quái lạ Tạ mặc đồng phục hận Tắm hồn giữa máu tươi Vọng ký ức xa xôi Ta tìm ta trinh khiết Ta mặc ta mỏi mệt Ta mặc ta chán chường Ta chìm giữa khói sương Cất khúc sầu ai nhớ Ta cởi áo trần gian