Ta buông một vần thơ nhè nhẹ
Mây ngàn rung động nỗi yêu thương
Phất phơ cây lá
Nhòa hoa cỏ
Đô thành vào mơ
Chớp mắt
Ta buông một cơn mơ
Qúa khứ vẩn vơ chẳng còn chẳng mất
Mờ mờ
Cố nhân mưa
Mây buông điểm sắc tơ vương vấn
Điểm nhẹ chấm hôn mắt ai
Yêu thương hiển lộ
Níu chút nhớ hờ
Ồ mưa trót dài
Vì ai…
Điệu khúc vẳng lặng
Chiều buông vu vơ
Lỡ một nhịp thơ
Mà thành mưa gió
Ô kìa ai buông kính mờ
Phào hơi thở
Chợt hiện chợt biến
Như mưa…
Hà Thủy Nguyên