Buông

Ta buông một vần thơ nhè nhẹ
Mây ngàn rung động nỗi yêu thương
Phất phơ cây lá
Nhòa hoa cỏ
Đô thành vào mơ

Chớp mắt
Ta buông một cơn mơ
Qúa khứ vẩn vơ chẳng còn chẳng mất
Mờ mờ
Cố nhân mưa

Mây buông điểm sắc tơ vương vấn
Điểm nhẹ chấm hôn mắt ai
Yêu thương hiển lộ
Níu chút nhớ hờ
Ồ mưa trót dài
Vì ai…

Điệu khúc vẳng lặng
Chiều buông vu vơ
Lỡ một nhịp thơ
Mà thành mưa gió

Ô kìa ai buông kính mờ
Phào hơi thở
Chợt hiện chợt biến
Như mưa…

Hà Thủy Nguyên

Vô thực

Len tơ trời Gió nổi Và tôi cười Trăng rơi Bên hồ Ngắt chùm hoa vào hạ Rã cánh chuồn Mây tuôn Nơi thơ Động cánh chuồn Vuột mất Tứ thơ tàn nắng Cảnh sắc này vô thực Ngày rỗng trôi qua Tôi rỗng trôi qua Tế bào trống không ký ức Cũng trôi qua Định danh này vô thực Hè lọt nắng cơ mê Tôi đợi tôi qua đời Trong cõi trời vô thực Ô kìa trăng trăng trăng Chẳng gì ngoài cõi thức

Cởi mưa

Hè chưa cạn sen thu đà tới Giọt lơi lơi Xiêm áo nhuốm thơ rồi Bạc màu rực rỡ Mặc mưa Sũng mùa xúc cảm Ngơ ngơ như một vần thơ Lạc điệu Tôi vẫn manh áo cũ Con phố cứ đổi màu Muốt trắng một màu hoa không thực Rụng đầy hồ đêm Ccơn gió chẳng êm Len mùi ảo não Người đời trốn cả rồi sao Nơi căn phòng không lỗ Không cánh cửa mở Cửa đâu rồi? Tôi lang thang Đêm đổi

Hoa lan nở trong mơ

Đêm rớt mưa tràn Nhành lan bung nở Ta vào mơ Tóc mây vương vất tửu lầu Trăng ở đâu Thi nhân xác đã bạc màu Một nhành lan, một nhành lan Đọng cõi vô âm Ta khe khẽ hát thầm Một bài ca, một tình yêu Mưa sao buồn nhiều Đôi bóng cô đơn gác hẹp Có những mùa thật đẹp đã qua đi Lan ướp hàng mi sầu Loài người buồn những đâu đâu Tửu lầu nay đã đổ Và đêm vụn vỡ

Khúc ca nàng Persephone

*Persephone trong thần thoại Hy Lạp là con gái của nữ thần Demeter và là vợ của thần âm phủ  Hades. Nàng có một nửa thời gian trong một năm ở âm phủ, một nửa thời gian ở trên mặt đất. Người ta nói, khi nàng xuất hiện, đó là lúc mùa xuân đến. Nhưng với tôi, những ngày mùa xuân là những ngày u buồn của nàng, bởi nàng đã bị hiến sinh cho niềm vui của thế gian. Niềm vui của nàng chỉ

Chiêu hồn ta

I- Có kẻ Gom góp những mảnh tàn linh hồn vãi vương giữa màn sương luân hồi chắp vá Phục dựng thời gian Gió về quần quật Bước vu vơ phố xá quỷ quái rợp trời máu vẩn mây Đi và đi và kiếm và đi và nhặt nhạnh Chút vụn quá khứ lẫn tro tàn Chút gương mặt quen đà biến dạng Này chút vàng son cũng phai màu Những câu thơ nhàu nhĩ rơi mưa Manh áo ướt còn vương máu nhỏ Ánh