Home Sáng tác mới Thơ Cà phê chiều nguội anh hùng

Cà phê chiều nguội anh hùng

Nghe tin Stan Lee qua đời

Chuyện đời lướt qua

Kẻ cao giọng rít lên điều nhạt nhẽo

Những lời vô nghĩa vãi vương

Ly cà phê đã nguội

Ai thương đâu buổi chiều đang cạn

Ai thương đâu một kẻ ơ hờ

Thèm phút giây vắng lặng

Thèm im ắng

Như mây

 

Tôi đã ngồi đây

Đầu thế kỷ điêu tàn

Ếch nhái đầy đường, anh hùng vắng bóng

Cuồng nhân rêu rao cứu thế

Tội đồ điên loạn vênh vang

Ôi những thế kỷ kiêu binh đốt toà thành đổ hận

Tàn tích còn đâu, dòng sử đã mờ

Ly cà phê đã nguội

Lòng tôi chẳng như mây

Và những bóng cây tích oán hờn đô thị

Đêm đêm quỷ mị

Vọng trường mộng điên rồ

 

Tôi đang đi đang đi trong nhà thương điên vô hạn

Chẳng bức tường nào ngăn giữ

Ai cũng như ai

Bệnh nhân ư?

Bác sĩ ư?

Tất thảy hồn đã cạn

Người điều trị người cho trầm trọng cơn điên

Những triền miên ma mộng

Ly cà phê nguội ngắt

Những thiên thần không mặt

Cuộn đói khát yêu thương

 

Có ai nghe gió thở dài

Tôi hoài thai điều cũ

Xác anh hùng ủ rũ tượng đài

Máu chẳng khô lòng đất

Ly cà phê dang dở

Chẳng đóng nổi câu thơ

Hay tôi đang nói mơ

Trại tâm thần điên loạn

Đời có thôi náo động

Tôi bao giờ hóa mây?

 

Ly cà phê chẳng hết

Vàn câu chuyện chẳng tan

Trại điên tường chẳng dựng

Anh hùng tàn

Ai than

Một thế kỷ màn khép dở

Kịch mới ai đoái hoài

Còn tôi ước làm mây

Nơi góc nhà chật hẹp

 

Hà Thủy Nguyên

*Bài thơ nằm trong tập thơ NẰM XEM SAO RỤNG của Hà Thủy Nguyên

Qua sông Bạch Đằng

Trắng sóng xương anh hùng rục Chẳng qua một kiếp phù sinh Nào sân hận Nào vì nước vì dân Mờ mờ ảnh ảo mịt mùng Ai ơi hiến tế ngàn ngàn sinh mạng Cho tranh đoạt của kẻ điên Lửa nguội tắt sóng bạc đầu Ta vẫn còn xanh mái tóc Nực cười thay… Nào những kẻ tụng ca máu đổ Nào những kẻ tham luyến cơ đồ Ta thay hồn oan Dẫm lên cọc nhọn Máu ứa hồng tẩy rửa bi thương Chớp

Hết thời

Ta di một vì sao mệnh số Nhân gian xô lệch gì đâu Mặc quyền lộc rụng rơi Mặc danh tài phai nhạt Thân phận người nhỏ nhoi Sơn ca lạc Cuồng phong gầm thét Tờ thiên thư rách nát Hơi cổ đã lên mùi Bụi thời gian mờ mịt Kho sách đời Hết thời Vì sao trời Hết thiêng Chỉ lời ta còn vọng Tiếng nghìn năm Phật Chúa vắng cả rồi Trăng sao nay cũng vắng Bạn bè đều cô tịch Ngàn năm

Túy ngạo sa trường

Lan mưa đêm chiếu ánh tịch liêu vất vưởng gió chạy đùa gót tuấn mã chinh thiên hạ Vẩy lời lời thơ kết vận mây giăng sắc cố nhân hội tụ giáp trụ mùa bão táp mưa sa Gầm cơn sấm động mé thành vong chuyển hồn rung thần bạt vía quỷ tan hoang Di mệnh số tinh cầu xoay biến loạn điệu vào nhịp mới lênh láng thời cơ tràn mấy cuộc mơ qua Lất ngất men say cười không tiếng ngắm đời trôi

Trường ca: Vị thần hiện đại

“Ta có thể ẩn mình trong vỏ hạt dẻ, nhưng vẫn là thượng đế của vũ trụ vô biên” (Trích “Hamlet” – William Shakespeare)   1- Khởi sinh cô độc   Ai đang trong này nhỉ Tinh cầu thẫm đỏ Hoả tinh ngùn ngụt lộ trình Ồ hơi máu nồng xác thịt Phàm thai rung động trời chiều Ai có nghe chăng? Xác thịt ơi Đáp lời ta Ngươi cô độc Ta cô độc nhỉ Màu tử sinh sôi sục Cho chật hẹp tinh thần

Bạn có nghe…

Bạn có nghe thế giới chuyển mình Để lộn về mông muội Trong cơn điên huyễn tưởng Bạn có nghe tiếng triệu hồi tuyệt vọng Một con quỷ đang gào Để diệt trừ con quỷ khác Rồi mong đợi thiên đàng Bạn có nghe tiếng thiên thần rũ cánh Nơi nóc cao đợi chết Mặc lũ người mông muội Rạp mình hôn chân quỷ dữ Xin phúc phận dư thừa Bạn có nghe phận người tuyệt vọng Chút cần sa mê sảng tinh thần Hềnh