Home Sáng tác mới Chiều lịch sử

Chiều lịch sử

Tôi đã đi dọc đường lịch sử

Chẳng bóng người

Chẳng đáp lời ai

Chỉ những quân cờ tung tóe

Bàn cờ toang hoác lỗ

Những hố chôn người nào biết sử xanh

Nào những ai lưu danh

Đã ố màu kim cổ

 

Tôi lạc đường giữa muôn vàn trang sách

Vàn sự thật đều dối trá như nhau

Mờ mờ nỗi đau tiền kiếp

Hỏi ai, đáp ai

Muôn đời câm nín

Chỉ đau thương lên men ly rượu chiều

Và trăng sao cũng thôi định mệnh

 

Những gương mặt đi qua ai nhớ ai quên

Trôi nổi dòng sông máu

Sông thời gian

Chẳng hạn nào ngăn được

Những anh hùng đã nguôi cơn giông bão

Cuộc chiến nào có nghĩa gì đâu

Khi tất thảy là quân cờ định mệnh

Bàn cờ kia ta đã hất tung rồi

Và những vì sao mệnh số

Cũng chẳng còn lấp lánh

Sẽ chẳng ai hiến tế cho ngươi

Để lưu danh kim cổ

 

Nơi đây

Gò xác mủn đất bùn

Xác khô hờn thế giới

Khát thèm gì đây sau những mùa đổ máu

Khát thèm một phút vĩnh hằng thôi

Chìm trong ly rượu chiều cô độc

 

Tôi xoay một vì sao mệnh số

Cơn điên thôi dài

Lời thôi dối trá

Chỉ có tang thương

Bể dâu vần vũ

 

Rũ tay áo

Tôi lại bước đi

Trong chiều lịch sử

 

Hà Thủy Nguyên

Tuyên ngôn

Một nhà thơ tuyên ngôn khi nguồn thơ đã cạn Một nhà truyền giáo tuyên ngôn khi đạo đã xa rời Một lần tôi tuyên ngôn Khi tôi không còn tôi nữa   Lời tôi nói ra có thực là tôi Những bay bổng và mộng mị kiếp người Tiếng chuông vang vang Đẩy tôi rơi đáy mộng, lại đáy mộng, tận sâu sâu thăm thẳm   Nơi tôi mộng Lúc nào cũng thế Tôi gào Những tiếng vọng, tiếng vọng, vọng...ong ong... Lời đám

Cà phê chiều nguội anh hùng

Nghe tin Stan Lee qua đời Chuyện đời lướt qua Kẻ cao giọng rít lên điều nhạt nhẽo Những lời vô nghĩa vãi vương Ly cà phê đã nguội Ai thương đâu buổi chiều đang cạn Ai thương đâu một kẻ ơ hờ Thèm phút giây vắng lặng Thèm im ắng Như mây   Tôi đã ngồi đây Đầu thế kỷ điêu tàn Ếch nhái đầy đường, anh hùng vắng bóng Cuồng nhân rêu rao cứu thế Tội đồ điên loạn vênh vang Ôi những

Ru kiểu mới

À ơi Ơi à   1 Đạo – Lạo Xạo Đời – Ngôi Blời   Bến giác xa xăm Hố rác trước mặt Giác vô ảnh Rác đa sắc Lạc giữa hư vô ai gọi ai về   2 Thơ – Nói Mơ Đương Đại – Điên Dại   Cái đẹp suy tàn Thói đời hẹp lượng Nhấp ngụm ảo, trời quang mây tạnh Tỉnh hơi men, trăng lặn sao mờ Màu hư thực, ai người thấu rõ   3 Chính – Minh Tinh Tà

Lời tử sĩ

U u u u Âm thầm một giọt khóc mù giời mưa giăng Tôi đã ngồi đây… lặng u u u u oán hồn kêu trước ngõ dậm bước vô thanh lướt u u u u khều sợi tóc nhặt sợi tuyệt vọng quấn mồ áo rách đời toang mưa giăng giờ mù mịt u u u u ám thoảng góc hồn nước non khuất lấp đắp hòn mồ ma u u u u Thế nhân tù… chật hẹp góc quan tài mủn mối Nước

Nam ai tóc vương trăng

Dậy mùi cơn điên vào mâyTrăngOán than phần phật gió mây ngànMộng trần đã bén thời tiêu tánMiệng trăng mỉm khoé hạnh cười tàn Í ơiLòng trăng còn lả lơiTrỗi cơn hoang dã bạo dâm đờiMệnh người tơi tả cơn thành bạiTrắng tay hồn lặng miệng mỉm cười Nguyêt khúc lặng thinhMệnh bỗng rùng mìnhPhong trần gào thétTinh bỗng hiện hình Dập dềnh cơn nước nổi trôi quốc vận xoay vầnHồn hát Nam ai trông vời cổ quốcLênh đênh một cuộc đợi chờ mai hậu