Home Sáng tác mới Chủ Nhật lê thê

Chủ Nhật lê thê

Một buổi chiều nghe Gloomy Sunday

Chật chội quá
Trang giấy này
Ô cửa này
Thành phố này
Thế giới này
hữu hạn

Những cơn mơ nối dài bất tận
Xiềng xích
vọng cuồng
thét gào
Vô hạn
cũng chật cả thôi mà

Vai diễn này đi mãi nào tới được mênh mông
Thời gian trôi khắc thời quên chẳng đếm
Chiều gió đổ, lê thê nhạc rụng
tơi tả thềm đá lạnh gót rêu
chơ vơ
có bóng hình mấp mé
rơi bước vào rỗng không

Chiều đã tận
Thế giới chưa từng tận
Vai diễn này chưa kết thúc tấn trò
Vẫn chật quá
những thời không vô hạn
hay là ta cởi bỏ nhận thức này

Hà Thủy Nguyên

 

Thủy điệu ca đầu Thương Lang Đình – Tô Thuấn Khâm

Lưa thưa mưa Thái Hồ, phủ mờ Động Đình San Đâu bóng ngư long, mây mù buông kín mờ không gian Ngẫm sự Trương Hàn – Phạm Lãi, bỗng thuyền nhẹ khua gấp nhịp, vệt sóng đã vội tan Chiều tà giông bão nổi, quanh co đường gian nan Chí trượng phu, đương buổi thịnh, thẹn cảnh nhàn Tuổi xanh cớ gì khốn đốn, tóc hoa ngả sắc tàn Toan buông câu đầm vắng, lại lo chim âu ngờ (*), chẳng màng tựa thanh quan.

Từ nấm mồ đỏ mắt nhìn thế gian

Người Việt Nam thích nghe truyện ma, thích đọc truyện ma, thích xem phim ma… nhưng phần nhiều là bởi thích cảm giác rờn rợn lạnh sống lưng đầy kích thích. Họ không nhận ra rằng cảm giác mơ hồ ấy xuất hiện không phải bởi vì hồn ma đang xuất hiện vô hình bên cạnh, mà bởi họ thấy mình trong câu chuyện của hồn ma ấy, như thể ta đã quanh quất gặp hồn ma quanh đây. Một cấu trúc kinh điển của

Vạn vật lụi tàn – Lord Alfred Tennyson

Sông xanh hòa điệu thủy lưu Dưới mắt tôi Gió nam ùa lồng lộng Cao trên trời Lớp lớp mây bạc nổi trôi Mỗi trái tim đập nhịp hoan ca sáng tháng Năm rực rỡ Ngập tràn lạc thú: Thế rồi vạn vật cũng lụi tàn Suối sông ngừng chảy Gió ngừng thổi Mây ngừng trôi Tim ngừng đập Vì vạn vật tới lúc tàn lụi Vạn vật lụi tàn Mùa xuân nào quay lại Ôi, hư vô! Cái chết đợi rồi Kìa! Bạn bè

Luận chơi về thầy đồ cóc

Bão về, Hà Nội mưa dầm dề… Trước đó mấy hôm, đằng sau nhà tôi, cóc nhái lải nhải liên tục. Hà Nội thời buổi này mà được nghe tiếng cóc nhái gọi mưa, thật quá xa xỉ rồi, đáng nhẽ phải bật lên những câu thơ nuối tiếc sự thanh bình hoang dã như Tú Xương thuở trước: “Sông kia rày đã nên đồng, Chỗ làm nhà cửa, chỗ trồng ngô khoai. Vẳng nghe tiếng ếch bên tai, Giật mình còn tưởng tiếng ai

Ru mặt trời

Ru mặt trời Mặt trời ơi Ngủ ngủ thôi Buông tay lơi nắng Lơi ngự trị trần ai Bằng niềm vui giả dối Ta cần một chút buồn tê tái Lẩn sương mây Lô xô lạnh lẽo sóng hồ Nắng kia ơi Xin lịm tắt Lịm Im Chìm đáy   Ta lang thang lang thang Lê bước chân con đường cũ Nụ cười mau tan Rượu buồn không cạn Ngửa tay xin một chút đau thương Người đời ơi Người đời ơi Có rủ lòng…