Home Sáng tác mới Chủ Nhật lê thê

Chủ Nhật lê thê

Một buổi chiều nghe Gloomy Sunday

Chật chội quá
Trang giấy này
Ô cửa này
Thành phố này
Thế giới này
hữu hạn

Những cơn mơ nối dài bất tận
Xiềng xích
vọng cuồng
thét gào
Vô hạn
cũng chật cả thôi mà

Vai diễn này đi mãi nào tới được mênh mông
Thời gian trôi khắc thời quên chẳng đếm
Chiều gió đổ, lê thê nhạc rụng
tơi tả thềm đá lạnh gót rêu
chơ vơ
có bóng hình mấp mé
rơi bước vào rỗng không

Chiều đã tận
Thế giới chưa từng tận
Vai diễn này chưa kết thúc tấn trò
Vẫn chật quá
những thời không vô hạn
hay là ta cởi bỏ nhận thức này

Hà Thủy Nguyên

 

Mặt trăng – Thợ săn – Những ký ức trong rừng thẳm

“Ta từng buổi bơ vơ tìm bộ lạc” (“Người gái thiên nhiên” – Đinh Hùng) 1. Sâu hun hút giữa đêm trăng, cái mênh mông của ký ức hoang dã trỗi dậy, như một kẻ tâm thần muốn ăn thịt cả nhân loại, nhưng vì không thể, nên chỉ có thể ăn thịt chính mình. Mọi thành phố đều chật hẹp, mọi thành phố đều được cấu trúc bởi những bức tường và những cái lỗ con con chúng ta vẫn gọi là cửa sổ.

Anh hùng luận (6): Ôn Như hầu giữa tuồng ảo hóa

“Cầu thệ thuỷ ngồi trơ cổ độ Quán thu phong đứng rũ tà huy Phong trần đến cả sơn khê Tang thương đến cả hoa kia cỏ này. Tuồng ảo hoá đã bày ra đấy Kiếp phù sinh trông thấy mà đau Trăm năm còn có gì đâu Chẳng qua một nấm cổ khâu xanh rì.” (*) Khúc thơ ấy là lời nàng cung nữ oán thán trong cung, nhưng cũng là lời của thi nhân cảm khái trước cuộc đời bể dâu… Ôn Như

Long Điểu truyện – Chương 4: Phủ Trấn Tây mờ sương

Hoàng Tế Thiên sau khi vứt hết số thuốc bổ mà Vương Minh mua về cho Thái Sơn uống thì hàng ngày đều phải vận công điều khí cho cậu bé. Sinh lực bị tổn thương sao có thể dùng thuốc để chữa trị được. Thuốc chỉ là chữa trị bên ngoài, điều khí mới là cách trị tận gốc. Nhưng hiềm một nỗi, năng lượng của Hoàng Tế Thiên không đủ để trị  cho Thái Sơn. Chàng nguyện học nghề y để chữa bệnh

Tình đêm

Hồn ma khiêu vũ Sầu đêm Đong trận mưa rơi Mấy giọt mềm Ta viết hồn ta vào thinh lặng Chỉ lời thinh lặng nối vô biên   Đong một đêm dài Không ánh trăng Chẳng kẽ sao lọt chút tơ lòng Và ta bấn loạn mùa thơ ấy Đã gần xong…   Lặng gió bụi rồi, còn đêm thôi Lặng lời thiên hạ chốn ta ngồi Thao thức bước vào cơn gió nổi Lành lạnh cổ thi đã vào hồi   Ta trút bạch

DỌN MƠ

Giấc mơ nào đã qua Giấc mơ nào chưa đến Hoa rụng chiều tịch liêu Chuông rơi chùa gió đổ   Mơ bình yên đời trôi Mơ vinh quang nắng rọi Thét gào hồn quỷ dậy Xô chiều tàn liêu xiêu   Mơ - Ảo cảnh cõi kia Thực - Ảo cảnh đời ta Bóng quỷ mờ bóng gió Chiều đang qua! Thời gian   Hoa rã màu hư ảo Âm vang tan tan dần Mơ lắng trong chiều muộn Qủy nhòa nơi cõi Không