Home Sáng tác mới Chủ Nhật lê thê

Chủ Nhật lê thê

Một buổi chiều nghe Gloomy Sunday

Chật chội quá
Trang giấy này
Ô cửa này
Thành phố này
Thế giới này
hữu hạn

Những cơn mơ nối dài bất tận
Xiềng xích
vọng cuồng
thét gào
Vô hạn
cũng chật cả thôi mà

Vai diễn này đi mãi nào tới được mênh mông
Thời gian trôi khắc thời quên chẳng đếm
Chiều gió đổ, lê thê nhạc rụng
tơi tả thềm đá lạnh gót rêu
chơ vơ
có bóng hình mấp mé
rơi bước vào rỗng không

Chiều đã tận
Thế giới chưa từng tận
Vai diễn này chưa kết thúc tấn trò
Vẫn chật quá
những thời không vô hạn
hay là ta cởi bỏ nhận thức này

Hà Thủy Nguyên

 

“ Zorba Phật” – Con người mới, tôn giáo mới

“Zorba Phật” là khái niệm được Osho đưa ra trong các bài thuyết giảng của mình vào năm 1978. Năm 1979, tại thính đường Trang Tử, ông đã luận giải về khái niệm này.  Trong số các tác phẩm văn chương, Osho đặc biệt hứng thú với “Zorba – Tay chơi Hy Lạp” của Nikos Kazantzakis. Cuốn tiểu thuyết kể về tình bạn sâu sắc giữa Zorba – đại diện cho chủ nghĩa khoái lạc Dionysus và nhân vật “tôi” – đại diện cho chủ

Đêm nay

Hỗn loạn bóng Hỗn loạn dao đâm Hồn ma thức dậy Chạm vào đêm, bàn tay của nước… Vuốt qua  Mơn man Chờ đợi Ào ào đổ Sẽ chẳng còn lại gì giữa cõi miên man Chỉ còn đêm nay thôi Chỉ còn đêm nay thôi Đêm của những cơn điên Lửa thiêng chỉ còn là ảo giác Tiếng gầm gừ loài nhân sư đang kêu gọi Còn có vĩnh viễn nào lâu hơn bánh xe luân hồi Chỉ có đêm nay thôi Bánh xe

Long Điểu truyện – Chương 17: Bầy sói rừng Bạch Tùng

Rừng Bạch Tùng từ lâu rất lâu rồi được coi là thánh địa của bầy sói. Bầy sói hoang có một quy định truyền đời rằng con sói nào chiếm giữ được địa bàn rừng Bạch Tùng thì sẽ là thống lĩnh của bầy sói trên dãy Đại Sơn. Khi Chúc Thịnh Lai phất cờ khởi nghĩa đã dành nhiều công sức để tìm hiểu về địa thế của khu rừng này bằng cách theo dõi bầy sói. Đa phần đều cho rằng những con

Người kể chuyện buồn

Ai bảo sinh ra làm kiếp ôm chân thần Venus Hỡi anh chàng ra vẻ phớt buồn đau… (Gío đầu ô – Chu Hoạch)   … Tiếng guitar lững thững dạo chơi qua những quãng tâm trạng… Tiếng réo rắt như dao đâm vào tim. Tiếng mơn man xoa dịu những cơn dằn vặt dày vò tâm trí ta. Từ lúc nào ly cà phê đã gắn liền với thứ âm nhạc lãng du ấy. … Ngồi ở góc khuất của một quán guitar café,

Vô thực

Len tơ trời Gió nổi Và tôi cười Trăng rơi Bên hồ Ngắt chùm hoa vào hạ Rã cánh chuồn Mây tuôn Nơi thơ Động cánh chuồn Vuột mất Tứ thơ tàn nắng Cảnh sắc này vô thực Ngày rỗng trôi qua Tôi rỗng trôi qua Tế bào trống không ký ức Cũng trôi qua Định danh này vô thực Hè lọt nắng cơ mê Tôi đợi tôi qua đời Trong cõi trời vô thực Ô kìa trăng trăng trăng Chẳng gì ngoài cõi thức