Home Sáng tác mới Còn lại gì?

Còn lại gì?

Mọi ngọn lửa đều phải cháy

Viên đạn bắn ra

Và rơi xuống đất

Còn lại gì sau tiếng nổ

 

Một tiếng thét vang

Tiếng vọng chấn động tinh thần

Còn lại gì giữa thinh không

 

Có rồi mất, sống rồi chết

Những cái lồng thay thế cho những  cái lồng

Khoảng không nơi ta bay nhảy

Bất kể ngày mai

Tự do ở đó

 

Khoảng không

Nơi tiếng thét không có giới hạn

Nơi viên đạn không bao giờ trúng đích

Cho đến khi kết thúc và rơi vào cái lồng khác

Và những cái lồng sẽ liên tục bị đốt

Cho đến khi người ta hiểu rằng muốn nghe điều tuyệt diệu cần phải có tự do

 

Lý tưởng có nhiều mặt nạ

Nhưng lý tưởng thuộc về khoảng không

Mặt nạ nổ tung cùng chiếc lồng chật hẹp

 

Tôi đã thấy nhiều con người

Trong phẫn nộ

Mọi mặt nạ đều rơi rụng

Chỉ còn nơi họ một khoảng không

Cần gì đến ngày mai

 

Hà Thủy Nguyên

Bài thơ đăng trong tập “Mùa dã cổ” (Xuất bản 2016, NXB Hội Nhà Văn)

Thở than

Vớt cánh đào đáy xuân rung rung động Cả một mùa nhan sắc đã hoàng hôn Ta nhoài mình sườn núi sũng mưa tuôn Lưa thưa tịch tình tang đàn mang mang ánh thiều quang vẳng vang khuất động Hãy nghe tiếng thở than Khắc xuân tàn Và đêm êm đềm lụa là ve vuốt thịt da   Có những ký ức đã xa Đọng nơi mi mắt Có đáy hồ trong bích ngọc Cô độc thẳm sâu Gió khuất nẻo đâu Rã cánh đào

Tôi yêu cái chết

Tôi đến bên mùa xuân Nơi những cánh cửa mở tung chờ khép Những khát thèm cuộn cháy Kìa hoa Kìa hoa rực cháy Lửa tinh túy và tuyệt diệu Xuân tàn như định mệnh Cái chết tinh túy và tuyệt diệu Nơi tôi   Ép mùa xuân trong trang sách nhỏ Để mà chi? Ép tuổi trẻ câu thơ nhàn rỗi Để mà chi? Lửa thời gian đều rụi cả Chỉ mỉm cười Cười cũng để mà chi?   Có bông hoa đợi chết

Xõa

Bước nhẹ vào đêm nhạc loang loang rớt ánh vàng trăng sao biền biệtTa vuốt một cung đàn lặng phím chùng tơ tưởng cõi thần linhBa ngàn thế giới giáng trầnLinh lung thơ lóe lòng phàm Giọt đêm, giọt đêm,Vào mắt ai layBóng gió vờn cố đô ám niên vạn kỷ Ta lần lữa một cung đàn cũTóc huyền linh buông xõa bởi đâuMắt ơ hờ bất động bởi đâuTa lại bước vào ta sâu thăm thẳm tháng năm Ta bới nếp nhăn ký ứcChẳng

Nam ai tóc vương trăng

Dậy mùi cơn điên vào mâyTrăngOán than phần phật gió mây ngànMộng trần đã bén thời tiêu tánMiệng trăng mỉm khoé hạnh cười tàn Í ơiLòng trăng còn lả lơiTrỗi cơn hoang dã bạo dâm đờiMệnh người tơi tả cơn thành bạiTrắng tay hồn lặng miệng mỉm cười Nguyêt khúc lặng thinhMệnh bỗng rùng mìnhPhong trần gào thétTinh bỗng hiện hình Dập dềnh cơn nước nổi trôi quốc vận xoay vầnHồn hát Nam ai trông vời cổ quốcLênh đênh một cuộc đợi chờ mai hậu

Sầu đêm mưa

Ta rầu mưa chẳng thành cơn Có ai cô đơn như ta Bên ô cửa tủi hờn chết lịm Thế gian đã nhen mùa thảm bại Vị tầm thường mặn chát đầu môi Bên thềm chẳng giọt mưa rơi Mà ta ướt đầm sương tóc Ta đã mơ những mùa thanh vắng Vắng lặng này mênh mông Ta trôi tựa dòng sông In bóng Một cõi không Họ lãng quên ta Như lãng quên sầu thương Những tên hề chèo nghênh ngang chẳng màng mặt