Mọi ngọn lửa đều phải cháy
Viên đạn bắn ra
Và rơi xuống đất
Còn lại gì sau tiếng nổ
Một tiếng thét vang
Tiếng vọng chấn động tinh thần
Còn lại gì giữa thinh không
Có rồi mất, sống rồi chết
Những cái lồng thay thế cho những cái lồng
Khoảng không nơi ta bay nhảy
Bất kể ngày mai
Tự do ở đó
Khoảng không
Nơi tiếng thét không có giới hạn
Nơi viên đạn không bao giờ trúng đích
Cho đến khi kết thúc và rơi vào cái lồng khác
Và những cái lồng sẽ liên tục bị đốt
Cho đến khi người ta hiểu rằng muốn nghe điều tuyệt diệu cần phải có tự do
Lý tưởng có nhiều mặt nạ
Nhưng lý tưởng thuộc về khoảng không
Mặt nạ nổ tung cùng chiếc lồng chật hẹp
Tôi đã thấy nhiều con người
Trong phẫn nộ
Mọi mặt nạ đều rơi rụng
Chỉ còn nơi họ một khoảng không
Cần gì đến ngày mai
Hà Thủy Nguyên
Bài thơ đăng trong tập “Mùa dã cổ” (Xuất bản 2016, NXB Hội Nhà Văn)