Home Sáng tác mới Còn lại gì?

Còn lại gì?

Mọi ngọn lửa đều phải cháy

Viên đạn bắn ra

Và rơi xuống đất

Còn lại gì sau tiếng nổ

 

Một tiếng thét vang

Tiếng vọng chấn động tinh thần

Còn lại gì giữa thinh không

 

Có rồi mất, sống rồi chết

Những cái lồng thay thế cho những  cái lồng

Khoảng không nơi ta bay nhảy

Bất kể ngày mai

Tự do ở đó

 

Khoảng không

Nơi tiếng thét không có giới hạn

Nơi viên đạn không bao giờ trúng đích

Cho đến khi kết thúc và rơi vào cái lồng khác

Và những cái lồng sẽ liên tục bị đốt

Cho đến khi người ta hiểu rằng muốn nghe điều tuyệt diệu cần phải có tự do

 

Lý tưởng có nhiều mặt nạ

Nhưng lý tưởng thuộc về khoảng không

Mặt nạ nổ tung cùng chiếc lồng chật hẹp

 

Tôi đã thấy nhiều con người

Trong phẫn nộ

Mọi mặt nạ đều rơi rụng

Chỉ còn nơi họ một khoảng không

Cần gì đến ngày mai

 

Hà Thủy Nguyên

Bài thơ đăng trong tập “Mùa dã cổ” (Xuất bản 2016, NXB Hội Nhà Văn)

Kiệt

Cạn kiệt đêm Trăng ẩn mình bóng tối thẳm sâu Thơ lạc lối giữa từ ngữ mênh mông Tôi - dòng sông chẳng đổ về đâu Nghe thời gian ngưng đọng   Rượu kiệt rồi Vài giọt đọng bờ môi Người tình yêu dấu ơi Nếu kiệt một đời yêu Rồi thế giới vẫn tơi bời Vàn vàn mảnh vỡ gương soi thế giới Màn đêm vẫn một màu dù phản chiếu nơi đâu   Có những bóng ma già nua đã kiệt quệ cơn

Quanh co mưa

Gió hầy hây hẩy lộng đại phongBạt ngàn nước động ướt trời đôngGào loạn giang sơn thần kinh độngTrượt tay chén vỡVụnToang thời Giáng phàm một cuộc ngàn năm mộngRượu loãng tu hoài chẳng được sayDặm mưa hài cũ đâu hằn dấuGót mòn thân mỏi bóng lãng nhânCơn mộng chập chờn tia chớp giậtNẩy giọt rơi tànCuộc hơn thuaMà men rượu cũng chuaMùi thời gian phai lạt Ta cứ thếTròn ngày quaBốn bể chẳng là nhàTha nhân ai mà chẳngĐể lại bóng lưngĐổ dài dặm

Trà đêm

Quần anh đêm nay còn ai đâyAi đưa trà đượm vị thơ nàyRót chén hương phai màu gió thổiMênh mang một chút bỗng say vầy Gió về nhỏ giọt điệu buồn layĐường thi vơ vẩn quẩn gót giàyAi ơi ngân khúc hồn ma vọngChớ để ngưng đàn giữa ngàn mây Vi vút sao trời rụng khắp Vất vưởng bóng hoang thầnNgạo nghễ mây cuồn cuộnCô độc nâng chén buồn Men đêm lên khói loangSầu ngàn năm vẫn thếThế gian đã mấy nhịp đổi dờiHồn ta

Vỡ tim

Thò tay Tôi móc trái tim mình khỏi muôn muôn mảnh vỡ Gương soi Búa này búa ai đập gương rồi Mảnh mảnh tim rơi rớt văng đời Cơn đau tự bao giờ đã vắng Và vầng trăng thì lơ lửng chẳng bầu trời Dâng muôn mảnh tim này cho ai đây Chẳng qua là những lời vô nghĩa Cơn mưa đá đập vỡ tim đời Mà đời cũng vắng lặng tim Khuôn mặt tôi trong gương, mờ gương, mờ gương, mờ gương Mờ ơ

Mưa, đọc sách

Tôi - mưa rơi vô tận Mưa bất khả đếm Tận bất khả cùng Tôi bất khả chờ kết thúc   Hà Nội mấy lần vào đông nhỉ Có nghe gió gợn quầng mây Mưa lạnh như lòng tôi Đêm sâu như mắt tôi Lá như thời gian rụng Và cốc nước chưa đầy hơi lạnh Chưa vơi một chút thảnh thơi   Vô vàn cuốn sách đợi tôi Bạn bè cũ đợi tôi Tôi cũng đợi tôi Nơi góc quán cũ mòn mưa rơi