Đắm mưa

Thôi đã hết mơ rồi

Mưa chưa dứt, mưa ơi

Tình vẫn động, tình ơi

Sợi tơ trời lơi lơi…

 

Thôi đã hết mơ rồi

Đôi cánh tình đã khép

Lẳng lặng nhìn đời trôi

Mưa rơi rơi, chưa dứt

 

Ta lang thang trong mơ

Mơ lang thang trong đời

Đời lận đận dưới mưa

Mưa lận đận nên thơ

 

Đắm mình, căn phòng trống

Mơn man vuốt tơ tình

Thơ rơi rơi là mưa

Thơ lơi lơi là mơ

 

Người thơ lạc trong mơ

Đời thơ đắm trong mưa

Đôi cánh tình lơi lả

Uốn mây xoay điệu mưa

 

Mưa trời có lúc dứt

Mưa thơ dứt đâu mà

Mưa tình miên man kiếp

Mưa mơ thành cõi mưa

 

Hà Thủy Nguyên

Tình đêm

Hồn ma khiêu vũ Sầu đêm Đong trận mưa rơi Mấy giọt mềm Ta viết hồn ta vào thinh lặng Chỉ lời thinh lặng nối vô biên   Đong một đêm dài Không ánh trăng Chẳng kẽ sao lọt chút tơ lòng Và ta bấn loạn mùa thơ ấy Đã gần xong…   Lặng gió bụi rồi, còn đêm thôi Lặng lời thiên hạ chốn ta ngồi Thao thức bước vào cơn gió nổi Lành lạnh cổ thi đã vào hồi   Ta trút bạch

Thung mưa

Rộn nhịp mưa khua…tràn thung Gà hoang gáy loạn nước non cùng Ùn ùn sơn khí vờn chiều quạnh Còn tôi họa thơ… Tôi nhớ tôi đi những dặm trường Bên thành xưa cũ đã chìm sương Áo bào thấm thoắt luân hồi đọng Còn thơ giữa đoạn trường… Đàn trời hờ hững nhịp gió trời Thung mưa đã ngập thi tứ lơi Tôi gom ảo ảnh thành thơ cũ Cho hồn sống lại một cuộc đời Chân dẫm hài mưa nghe lạnh lạnh Nghe

Mất

Lặng Náu mình đêm ca dao Í ơi dải lụa đào Phơ phất Phiên chợ chiều ký ức tan hoang Bóng em bóng anh loáng thoáng Cơn mơ thôn dã Chẳng bao giờ thôi chẳng bao giờ nữa Phôi pha… Đã chôn vùi dưới con đường tít tắp Bất tận tham lam Đông đặc nặng bá quyền Con chuồn chuồn gãy cánh Lộn cổ xuống ao Gặp cánh cò lạc nhịp Ao xưa Còn đâu Những chiều bâng khuâng nỗi nhớ Lạc đâu tiếng vịt

Lời tử sĩ

U u u u Âm thầm một giọt khóc mù giời mưa giăng Tôi đã ngồi đây… lặng u u u u oán hồn kêu trước ngõ dậm bước vô thanh lướt u u u u khều sợi tóc nhặt sợi tuyệt vọng quấn mồ áo rách đời toang mưa giăng giờ mù mịt u u u u ám thoảng góc hồn nước non khuất lấp đắp hòn mồ ma u u u u Thế nhân tù… chật hẹp góc quan tài mủn mối Nước

Đêm mưa say Omar Khayyam

Mưa thơ rơi Mưa rơi thơ Í ơi rơi thơ mưa Chỉ một khúc chơi vơi vừa vọng Đã qua đời Chỉ một say cuồng vừa bén Đã hư vô Mồ ma trăm muôn giọt tưới Lịch sử sũng trang viết mới Bút cùn mòn ghi lại được gì đâu Phác mãi một màu đã cũ Nghèo nàn sao Không gượng muôn vẻ màu tươi Của thế giới nhiệm màu Khúc mưa lạc vận Giữa bản bi hài mệnh số Hồn ai say buông mưa