Home Sáng tác mới Đêm địa ngục

Đêm địa ngục

Ai thêu đêm vào nỗi đau

Ứa máu trần giọt giọt

Nghênh ngang qua địa ngục

Xương trắng rợn hờn ghen

Kìa ai níu ai người quá cố

Hận ta hay khát ta?

 

Vàng vọt đèn in bóng

Hồn lạc lơ thơ bóng

Tâm đoạn chập chờn bóng

Bong bóng trẻ thơ bay vô vọng

Hư không tan. Ai bỏ ai buông?

 

Cô đặc hương đêm tĩnh tọa

Đóng băng giấc ngàn thu

Cứa tay ứa màu nhịp sống

Nhịp sống loang vang vang

Ta bước nghênh ngang

Chẳng màng u ngục

 

Ta lang thang, bóng lang thang, hồn lang thang

Mưa mang mang, máu mang mang, nhịp sống mang mang

Tay ứa máu, đêm ứa mưa, ta ứa thơ…

Khúc ca trong tù

Giám ngục mù U… Tối tối lang thang góc tù Huýt điệu nhạc phù du U u… Tiếng còi tuýt dài Ngày mai lại ngày mai Đi giữa những ai ai Hàng hàng khuôn mặt Giận dữ Khóc cười Tham lam Uất hận Mây đã giăng trời mù Đời đã bước vào thu   Góc tù kia có kẻ Lẩm bẩm lời đả đảo Ôm giấc mơ thiêu rụi Nhưng chẳng dám tự thiêu Hắn đả đảo đời Hắn đả đảo mình Nơi địa ngục

Lời của kẻ canh gác điều bí mật

Đêm lại đêm, ta mơ màng chìm đắm trong chiều kia sự sống Ngày qua ngày, ta vô hồn nhìn tất thảy rữa tàn cuốn theo lốc xoáy hư vô Ta, kẻ sót lại của thời quá vãng Níu giữ điều chi, vứt bỏ những gì!   Bên ô cửa sổ Bóng ma lướt qua vô thanh. Đêm Bước chân hối hả vô nghĩa. Ngày Ai nhớ ai quên thời quá vãng ?   Thôi thì, thơ ở cùng ta, nhạc ở cùng ta Trăm muôn

Trường ca Hồ Khúc

I - Hồ mộng Ta gẩy đàn khung trời đã cũ Khúc trăng sao xao động đáy Tây Hồ Ta ẩn mình nơi sương Cửu vĩ hồ ve vuốt tơ sen Duyên ai ấy à se dang dở Cho ai ấy à tương tư Trăng ấy à ánh bạc Thơ ấy à đang nhen Ký ức dâng lên tràn căng bầu ngực Ứa tình nhân gian   Hỡi ai chính nhân quân tử Luyến ái ta ư? Sợ ta ư? Có nghe ta cười nói

Tụng ca bóng tối

Nơi bóng đen, đen và đen Nơi ánh sáng dối lừa chìm sâu vô tận Nơi sự thật hiển hiện   Ta đã đi rất lâu theo ánh sáng cuối đường hầm… tiếng vỗ cánh của bầy thiên thần hỗn loạn… Chúng chắp cho ta đôi cánh rồi rủ ta lao vào nguồn sáng như bầy thiêu thân. Và tan biến…   Nơi đầu nguồn Thượng Đế Nơi ánh sáng chói lòa Nơi sự sống biến mất   Mỗi sinh mệnh đều bị thiêu rụi

Mưa máu

Thiên hà đỏ thẫm nghiêng tràn rượu Cành cây khô dựng đứng sừng hươu Vạch lên trăng vài đường máu Có những tối cô độc với hoa hồng Tôi viễn cảnh mình giác ngộ nơi nỗi buồn thăm thẳm Gác niềm vui lên gò đống trần ai Tôi đã vắt kiệt tôi mỗi sớm mai Trong khoảnh khắc tỉnh bừng con mắt Rất nhiều phần trong tôi đã đổ tràn như rượu Da thịt tôi cháy bùng dưới dương quang như tên ma cà rồng