Home Sáng tác mới ĐÊM TRĂNG HÓA THẠCH

ĐÊM TRĂNG HÓA THẠCH

Ấy ai che mặt mùa thu trước

Có lại gần đây trong thinh không

Có nghe đêm lạnh đang hổn hển

Cùng vén rèm trăng lộ điệu tình

 

Ấy tóc xõa ngang bờ vai thõng

Ân ái cố cung nửa vẹn toàn

Ly rượu láng lênh bờ thực tại

Hợp cẩn luân hồi, tình nhập trăng

 

Nhoẻn nửa miệng cười, trăng ấy trăng

Ứa nhựa phiêu linh đến cõi hồn

Âm linh lảo đảo say tình mới

Nghĩa địa trầm tư, ma họa thơ

 

Ô kìa!

Một chuỗi thời trăng lơ lửng trôi

Gió ảo đêm nay đã lặng rồi

Đợi vần thơ dứt, ma siêu thoát

Trắng tinh trăng dãi bãi mồ hoang

 

Ô kìa!

Tim ai đang nức nở

Máu ai cuồn cuộn sóng xuân tình

Ngực ai phập phồng hơi phong nguyệt

Ta ngậm hồn ai đêm ngất ngây

 

Đêm trăng tĩnh tọa trong vĩnh cửu

Hóa thạch thơ rồi

Tình thăng thiên

 

Hà Thủy Nguyên

(Một đêm trăng khuyết)

Đêm trăng máu xem bát quái ngắm đào hoa

Váng vất mưa trăng rụng Càn khôn Ứa máu tình động dục Ly khảm Lùa hoa đào vọng mơ Cấn tốn Bão lênh láng hồng hoang Lôi trạch   Vòng bát quái chuyển thời xoay thế Lẽ âm dương sắc sắc không không Mênh mông này cõi hóa công Hất tung thời thế Mặc đời như sông Ta ngồi ta trông Nhoẻn cười mây gió   Đất trời đảo lộn như định sẵn Lòng người xảo trá bởi thịnh suy Cùng chàng cạn chén lưu

Ru mặt trời

Ru mặt trời Mặt trời ơi Ngủ ngủ thôi Buông tay lơi nắng Lơi ngự trị trần ai Bằng niềm vui giả dối Ta cần một chút buồn tê tái Lẩn sương mây Lô xô lạnh lẽo sóng hồ Nắng kia ơi Xin lịm tắt Lịm Im Chìm đáy   Ta lang thang lang thang Lê bước chân con đường cũ Nụ cười mau tan Rượu buồn không cạn Ngửa tay xin một chút đau thương Người đời ơi Người đời ơi Có rủ lòng…

Phong thủy

Ta rơi một cơn hoang loạnKhói trầm ướt bão loangThần mỏi thức vừa chợp mắtSơn hà đẫm cuộc mơ màng Gió vắt ngang trời xoáy độngVút mưa kín mắtRồng gầm đáy sôngGiọt cát lăn đều thời chuyển thếMây mưa vừa gắn mạch sơn hà Thiền chốt định cơn giông xoáy nhịpÁt phàm ngônNgôi mộ mới vừa chônMột chút tôi phụt tắtMà sơn hà kịp trắng phủ tangMà sợi tóc cũng kịp màu tangMiệng rung rung nhẹ quá nụ cười Nước đọng nước vết trầm tàn

Xuân ca

Ta ca vài điệu cũ Cô độc bỗng lên ngôi Thế gian lăn xuống dốc Giọng cao vút lên mây   Ca một chiều xuân hoa rụng rụng Cố nhân nào còn tiếc nhớ cố nhân Thư nào gửi về chân trời vắng lặng Bước trầm luân Hài rách Xước chân trần   Ca đêm nao độc thoại với riêng đêm Tay ve vuốt bờ vai trần lạnh lẽo Giọng ai oán hồn trở về mọi nẻo Phố lang thang Đèn nhạt Lá tả tơi

Tôi và mặt trời

Nước non loạn nhịp Hờ Mê đắm Một làn nước mảnh Đã xa khơi Tôi ngẩng đầu chẳng thấu nhịp đời Và sẽ gục Vệt hoàng hôn thẫm máu Mặt trời hồng, mặt trời hồng mọi nẻo Giật dây đời Điên loạn Bước theo Và điên loạn giương cung vào vô vọng Mặt trời cười Nhân loại rực cháy thui Tôi xếp cây cung vào hộc kín Quay lưng Chẳng ngóng mặt trời tàn Mặt trời níu tôi lời vô vọng Vì tôi là mênh