Home Sáng tác mới Điềm tôi

Điềm tôi

Có cơn mưa chưa tới kịp chiều nay
Tôi tết vần thơ lên mây
Mây vắt một nhịp trời say gió bão
Và chẳng ai say rồi sao?
Tôi đợi chờ cơn mưa bao chiều qua
Mà thơ chẳng rụng như lá
Khách lại qua mải mê la hò chi
Lời lời rồi cũng bay đi
Muôn dòng tuôn giọt giọt thi ca đọng
Nơi vùng trời chẳng hửng đông
Lời tôi rơi giữa mênh mông ồn ã
Mưa không đến như tình xa
Và tôi đã chẳng thấy nhà nơi đâu
Tôi rơi giọt ngâu lạc lối
Tay ai hứng ủ vào tối đơn côi
Mặc người đời vẫn sôi nổi
Tôi tiếp tục trốn sâu nơi tôi sầu
Toà thành tan hoang từ lâu
Phong trần bén gót phai mầu áo xiêm
Trời cao bất chợt chuyển điềm.

Hà Thủy Nguyên

Requiem Mưa

Mưa Rải gam đêm Là Vô Tận Ta Đếm thời trôi Là Hư Vô Yêu Khẽ dần buông Là Quá Khứ Mây rơi kìa Mưa bay Hà Nội chẳng ai hay điệu ả đào vẳng đêm vắng lặng Í ơi lơi lả cợt cười Vọng Lòng đất nảy mưa rơi Giai nhân đã thõng một đời Thành phố cũ mòn hồn mặc khách Gốc cây khô trơ trọi Rạch nét sầu lên mưa Trắng mấy vần thơ ủ dột Xì xào tục khách Ai mất

Tình đêm

Hồn ma khiêu vũ Sầu đêm Đong trận mưa rơi Mấy giọt mềm Ta viết hồn ta vào thinh lặng Chỉ lời thinh lặng nối vô biên   Đong một đêm dài Không ánh trăng Chẳng kẽ sao lọt chút tơ lòng Và ta bấn loạn mùa thơ ấy Đã gần xong…   Lặng gió bụi rồi, còn đêm thôi Lặng lời thiên hạ chốn ta ngồi Thao thức bước vào cơn gió nổi Lành lạnh cổ thi đã vào hồi   Ta trút bạch

Hà Nội nơi tôi mùa đông

Hà Nội nơi tôi mùa đông Rào rào gió Phố ma thất thểu bóng người Bóng tôi mơ tôi hành khất kết thân đời xin xỏ giọt chân tâm   Nơi gió rụng vàng sương Hà Nội Cổ thành tôi giam tôi Tôi mơ trong mơ trong mơ lại trong mơ Ngút ngàn thơ mộng ngàn năm mộng   Hà Nội trong ai Bóng mờ thế giới Hành khất tôi Hành khất thơ Phố ma chờ tôi nhỏ giọt chân tâm Cổ thành chôn vùi

MƯA TRĂNG

Trăng trắng mưa Trăng rơi Trăng rơi Tàn mùa   Trăng trắng đêm Trăng ảo hóa Mùa lên dây Gẩy điệu tàn thu   Điệu rơi Điệu rơi Thơ ngưng ý đọng Đàn gọi mưa trăng Ta gọi Đời   Đời thấm trăng trắng mưa Ta đàn Đời lên thơ Ta rơi Đời nghe thu Đời ảo ta một kiếp Ta ảo Đời trăng ơi   Mưa trăng rơi Mưa trăng trắng Đời, thơ ơi   Hà Thủy Nguyên

Thơ rơi

Đêm lạnh thờ ơ trăng mơ biên tái Ngựa nện vó hồng hoang lục lạc rung hoài Lồng lộng hải hồ Kẻ đi gối mỏi Vỗ rượu bầu ca vọng trời tây Đêm nay một cuộc say say la đà trăng gió ảo Tay bện mây níu thời gian đọng lại Tôi sợ vầng dương rực cháy Thiêu rụi một chút say này Trời tây vệt sao hằn Tôi cười vang sằng sặc Đêm trăng đã tới hồi cuồng quay Vũ điệu không loạn nhịp