Home Sáng tác mới Thơ Đôi mắt tôi

Đôi mắt tôi

Có những thế giới tôi dạo bước

Chẳng ai lai vãng

Họ lờ đi như không có trên đời

Hai con mắt bịt hai thôi còn một

Giả ngắm nhìn nhân gian ở cõi kia

Kẻ vô lý trí thấy tất thảy

Chẳng hiểu gì tất thảy

Lao và lao và lao và lao

Nào có sao

Lạc vào vô vàn thế giới

Xoá nhoà bản thân thành hạt bụi

Đúc nên tầng tầng thế giới

 

Tôi yêu đôi mắt tôi

Lý trí tôi quan chiếu thiên hà

Các thế giới tôi đã đi qua

Thâu gọn trong tầm mắt

Những bóng mờ tôi thấu nhìn chân diện

Những ký ức đã nhoà

Tôi chớp mắt

Ánh thời gian

Ký ức lưu nơi hạt bụi cũng ùa về

 

Những thế giới con phố không nhà trơ trơ tàn lụi

Những thế giới tượng đài đổ vỡ chẳng rõ mặt ai

Những thế giới giác ngộ hoan ca xoay và xoay theo điệu xoáy huỷ diệt của vũ trụ – nụ cười lao đầu vào cái chết

Những thế giới ký tự rời nhau vô nghĩa chẳng nên nổi câu thơ

Những thế giới đắm bể máu tanh đâu còn nhân loại để xót thương

Có thế giới không gì cả, chỉ bóng đen và nỗi sợ của mình tôi – vực sâu của vạn trương giấc mơ

Thế giới, một thế giới, lại vô vàn thế giới

 

Tôi trở về thế giới tôi ngự trị

Ngự trị nụ hôn, ngự trị tiếng cười

Cả những nỗi đau ứa đôi mắt không còn lý trí

Nơi thế giới tôi

Đôi mắt này khép lại

Chẳng cần đôi mắt

Chẳng cần tôi

Chốn bình yên cũng chẳng ai lai vãng

Cũng không mở cửa tiếp tục khách qua đường

 

Mở bừng đôi mắt

Tôi lại ra đi

Lại cất bước dạo chơi khắp thiên hà

Và viết thơ về chúng

 

Hà Thủy Nguyên

Video đọc thơ

https://www.youtube.com/watch?v=BKHdMCmXCJo

 

 

Mài bút đêm…

Quốc thù vị báo đầu tiên bạch,Kỷ độ Long Tuyền đới nguyệt ma.Đặng Dung Vẩy chữ run đêm Vẩn mây váng trời vừa xáo động Vẫn ta đây, vẫn ta đây, ta đây In bóng tường nam một vệt dầy Nét thủy mặc phác sầu đêm nay Vắng một điệu nhạc Lặng một chòm thơ Vuốt sợi mực dài bạc bi ai Niềm đêm thăm thẳm kiếm ai mài Trăng tà đâu nhỉ, hoa chợt rụng Rũ nhàu cánh mỏng xác ai đau Này là

Nam ai tóc vương trăng

Dậy mùi cơn điên vào mâyTrăngOán than phần phật gió mây ngànMộng trần đã bén thời tiêu tánMiệng trăng mỉm khoé hạnh cười tàn Í ơiLòng trăng còn lả lơiTrỗi cơn hoang dã bạo dâm đờiMệnh người tơi tả cơn thành bạiTrắng tay hồn lặng miệng mỉm cười Nguyêt khúc lặng thinhMệnh bỗng rùng mìnhPhong trần gào thétTinh bỗng hiện hình Dập dềnh cơn nước nổi trôi quốc vận xoay vầnHồn hát Nam ai trông vời cổ quốcLênh đênh một cuộc đợi chờ mai hậu

Túy ngạo sa trường

Lan mưa đêm chiếu ánh tịch liêu vất vưởng gió chạy đùa gót tuấn mã chinh thiên hạ Vẩy lời lời thơ kết vận mây giăng sắc cố nhân hội tụ giáp trụ mùa bão táp mưa sa Gầm cơn sấm động mé thành vong chuyển hồn rung thần bạt vía quỷ tan hoang Di mệnh số tinh cầu xoay biến loạn điệu vào nhịp mới lênh láng thời cơ tràn mấy cuộc mơ qua Lất ngất men say cười không tiếng ngắm đời trôi

Trường ca: Vị thần hiện đại

“Ta có thể ẩn mình trong vỏ hạt dẻ, nhưng vẫn là thượng đế của vũ trụ vô biên” (Trích “Hamlet” – William Shakespeare)   1- Khởi sinh cô độc   Ai đang trong này nhỉ Tinh cầu thẫm đỏ Hoả tinh ngùn ngụt lộ trình Ồ hơi máu nồng xác thịt Phàm thai rung động trời chiều Ai có nghe chăng? Xác thịt ơi Đáp lời ta Ngươi cô độc Ta cô độc nhỉ Màu tử sinh sôi sục Cho chật hẹp tinh thần

Hết thời

Ta di một vì sao mệnh số Nhân gian xô lệch gì đâu Mặc quyền lộc rụng rơi Mặc danh tài phai nhạt Thân phận người nhỏ nhoi Sơn ca lạc Cuồng phong gầm thét Tờ thiên thư rách nát Hơi cổ đã lên mùi Bụi thời gian mờ mịt Kho sách đời Hết thời Vì sao trời Hết thiêng Chỉ lời ta còn vọng Tiếng nghìn năm Phật Chúa vắng cả rồi Trăng sao nay cũng vắng Bạn bè đều cô tịch Ngàn năm