Giấc mưa

Gối giấc mưa trưa buồn rỉ rả
Tóc mây vương vấn ướt sơn hà
Vén dải mành thưa soi thế sự
Bụi mờ đã tắt dưới mây mưa

Hôm nay ta đã buồn chưa nhỉ?
Lẽ đời đã dịu góc thành xưa
Có tờ thơ cũ nhàu bên gối
Những lời vơ vẩn tựa mây mờ

Thế sự giờ đây không thơ nữa
Có ta nằm đếm giọt mưa trưa
Có hơi sấm động vằn vô vọng
Có tòa thành cũ đã quên mình

Tôi không sống giữa mùa hiện tại
Bềnh bồng quá khứ mới lên men
Ai chèo sông cũ cho qua với
Đón một mùa thu tới lỡ làng

Một giấc mưa trưa buồn rỉ rả
Tôi mặc thuyền trôi quá khứ xa
Mắt tròn không nhắm, xiêm y ướt
Và nghe sấm động cuối chân trời.

Hà Thủy Nguyên

Thung mưa

Rộn nhịp mưa khua…tràn thung Gà hoang gáy loạn nước non cùng Ùn ùn sơn khí vờn chiều quạnh Còn tôi họa thơ… Tôi nhớ tôi đi những dặm trường Bên thành xưa cũ đã chìm sương Áo bào thấm thoắt luân hồi đọng Còn thơ giữa đoạn trường… Đàn trời hờ hững nhịp gió trời Thung mưa đã ngập thi tứ lơi Tôi gom ảo ảnh thành thơ cũ Cho hồn sống lại một cuộc đời Chân dẫm hài mưa nghe lạnh lạnh Nghe

Lá loạn cành hoang

Lá loạn cành hoang Lá loạn cành hoang Xôn xao xúc cảm trời đông lộng Ta lướt phố dài Mây rủ một nhành mai Chàng ngủ gục thư trai Ôm giấc mộng hoàng đài   Lá tàn tàn Phong hoang hoang Mộng hoàng đài úa vàng trên nẻo vắng Hoa mai trắng Tinh tựa sương Mềm tựa tuyết Chân nhân đang thuyết lẽ vô thường   Ta thoảng điệu gió Ta vi Vô Vi Cõi đời lặng nhịp Chân nhân mờ bóng Chàng sực tỉnh rồi Ta

Ủ men thơ

Ta vuốt một chùm thơ đã cũ Trên cây đời tàn úa suốt thiên niên Ai kẻ vãng lai mùa quá khứ Mang về đây trọn vẹn cả màu thơ   Lạc bước nơi u ngục Đếm lá rụng lá tàn Ép chùm thơ quá khứ Cho lên men thời gian Hơi men say thế giới Cho thế giới quên buồn Cho buồn vương u ngục Cho ngục quên cơn điên   Ai thương kẻ điên nơi đáy ngục Hận nhân tình nên hồn loạn

Ý thơ

Tôi muốn một bài thơ nho nhỏThế gian đà trôi tuột tận đâuĐêm khuya và lòng thôi cũng nhàuThời gian chẳng qua mau… Nguồn cơn vương víu nơi gió chảyChân trời còn vệt dấu heo mayCâu thơ buồn buồn bèn nhún nhảyThoáng một kẻ say đã nghiêng sầu Trang sách vẩn vơ tay người miếtVũ trụ hồ như chết bên cầuCon sông vừa động tình sóng dộiÝ thơ chìm nổi chẳng trôi mau Thành phố đã vào mùa thơ nhỉCòn tôi cũng vào mùa ngẩn

Bừng tỉnh

Tôi bừng tỉnh sau miên man trường dạ Gió rung trời Bom lạc giữa tầng xa Tiếng thét gào Hồn oán cõi tha ma Cơn đói quặn chút nhân tình rơi rớt Cóng…giấc sâu Lạnh mưa…hiên vỡ vỡ Giọt giọt đau Chẳng còn thấy u sầu Âm ỉ mầm cơn hận len vào mộng kiếp sau Những phận người đau đáu nguyện cầu chút bình dị đời trôi mà nào ai hồi đáp Thơ bất chợt…gào bên giường ấm êm lay lay giá buốt Lạc