Giấc mưa

Gối giấc mưa trưa buồn rỉ rả
Tóc mây vương vấn ướt sơn hà
Vén dải mành thưa soi thế sự
Bụi mờ đã tắt dưới mây mưa

Hôm nay ta đã buồn chưa nhỉ?
Lẽ đời đã dịu góc thành xưa
Có tờ thơ cũ nhàu bên gối
Những lời vơ vẩn tựa mây mờ

Thế sự giờ đây không thơ nữa
Có ta nằm đếm giọt mưa trưa
Có hơi sấm động vằn vô vọng
Có tòa thành cũ đã quên mình

Tôi không sống giữa mùa hiện tại
Bềnh bồng quá khứ mới lên men
Ai chèo sông cũ cho qua với
Đón một mùa thu tới lỡ làng

Một giấc mưa trưa buồn rỉ rả
Tôi mặc thuyền trôi quá khứ xa
Mắt tròn không nhắm, xiêm y ướt
Và nghe sấm động cuối chân trời.

Hà Thủy Nguyên

Còn lại

Đánh dấu một chút vàng trong nắng Đánh dấu một chút buồn trong mưa Đánh dấu một nốt trầm trong bản thanh âm rộn rã…   Đôi cánh đã xa bay rồi Chỉ tôi còn ở lại Mỗi bước theo vết dấu lông chim Ôi gió đã cuốn trôi tự kiếp nào?   Nắng tắt Mưa ngừng Mọi thanh âm im bặt Một tiếng “suỵt” khẽ khàng Hồi ức vô thanh nhỏ giọt Thiên đường xé toạc thành những đám mây   Những phim đàn

Ướp mưa

Ta ướp mưa Uá bóng mây rụng Đêm rơi không tiếng Ta khát hơi mưa Mưa phiếu diễu men Khơi buồn len len Phím đàn không tiếng Ta khát sầu Sầu vương thơ hoàn mĩ Sầu rót cạn tinh hoa Sầu đong mắt mùa yêu Sầu rơi rơi Mưa ơi Ái ân trời nghiêng đất vỡ Khát sầu, sầu khát ta chăng? Khát mưa, mưa nhớ ta chăng? Chạm tận cùng Ta nhớ Ta nhớ ta cô độc Say mưa sầu Say điệu đêm Lả

Điệu hờ

Vuốt tơ trời giong giong Vẽ đường cong cong Nối vô biên liên miên viễn mộng Hờ… Mây nước… Bụi bụi mưa mưa tấc lòng ngâu Hồn ai tan loãng bên cầu Hồn ai tự vẫn tửu lầu ngàn thâu… Hờ… Lụa là… Thắt giải đồng tâm ngàn kiếp Cơ đồ… Lá… Uyên ương … Mưa… Long lanh đáy nước cung Ngô Thiếp về cõi Việt đắp mồ hoa Này lá, này mưa, này lụa, này tan… Hờ… Hồ điệp… Ép khô điển tích ngàn

MƯA TRĂNG

Trăng trắng mưa Trăng rơi Trăng rơi Tàn mùa   Trăng trắng đêm Trăng ảo hóa Mùa lên dây Gẩy điệu tàn thu   Điệu rơi Điệu rơi Thơ ngưng ý đọng Đàn gọi mưa trăng Ta gọi Đời   Đời thấm trăng trắng mưa Ta đàn Đời lên thơ Ta rơi Đời nghe thu Đời ảo ta một kiếp Ta ảo Đời trăng ơi   Mưa trăng rơi Mưa trăng trắng Đời, thơ ơi   Hà Thủy Nguyên

Bừng tỉnh

Tôi bừng tỉnh sau miên man trường dạ Gió rung trời Bom lạc giữa tầng xa Tiếng thét gào Hồn oán cõi tha ma Cơn đói quặn chút nhân tình rơi rớt Cóng…giấc sâu Lạnh mưa…hiên vỡ vỡ Giọt giọt đau Chẳng còn thấy u sầu Âm ỉ mầm cơn hận len vào mộng kiếp sau Những phận người đau đáu nguyện cầu chút bình dị đời trôi mà nào ai hồi đáp Thơ bất chợt…gào bên giường ấm êm lay lay giá buốt Lạc