Gieo lá

Ta bước đi ký ức

Mộng vô hồi đêm trăng

Ta gieo mưa ký ức

Vọng tình điên cung trăng

 

Gieo một cuộc tang thương

Còn lại gì thế giới

Ta còn trăng trăng thôi

Ký ức đọng trên môi

Huýt điệu dài ma mị

Huýt

Ký ức nào chưa tới

Lang thang nơi bể dâu

Thời gian trôi và chảy

Phù sa đắp mộ rầu

 

Ai ơi xếp lá đợi thu gieo

Hứng thơ tuôn ra những nhiệm màu

Ta gieo thế giới vào vô cực

Thành bại định rồi, có sao đâu

 

Ta gieo một vì sao mới

Bầu trời xao động gì đâu

Ta gieo một vần thơ mới

Vàn sao ô đã đổi màu

 

Ta thâu thế giới trong câu chữ

Bàn cờ xô lệch mênh mông

Mệnh nào địch nổi người thơ nhỉ

Ta còn ta, trăng còn thơ

Và ký ức còn mưa

Cho bể cuồn cuộn sóng

Tinh hải nhấp nhô nhô

 

Ta buông mái chèo trên biển không mệnh số

Quay đầu đâu đâu

Và đêm nay đã thâu

Mà thơ chưa thành rượu

Mộng đã tàn như lá

Lá lá lá

Tựa sao…

 

Hà Thủy Nguyên

Những bức thư dang dở

Mảnh vỡ tôi vạ vật những đâu đâu Những vướng víu của kiếp người chật hẹp Mà thoáng chốc tôi đã đi hết kiếp Vẫn với tay quờ quạng chẳng gặp tôi Ở một kiếp xa xôi vụn vỡ Tôi chạm nhẹ mảnh thư tiền kiếp Những hồn đau cố gắn lấy phận người Những vết thủng gỉ hoen màu ký ức Bút đã đưa có ngưng chẳng thành lời Có bóng hình phảng phất giữa trang thư Khâu chặt đớn đau rớm máu mỉm

Ướp mưa

Ta ướp mưa Uá bóng mây rụng Đêm rơi không tiếng Ta khát hơi mưa Mưa phiếu diễu men Khơi buồn len len Phím đàn không tiếng Ta khát sầu Sầu vương thơ hoàn mĩ Sầu rót cạn tinh hoa Sầu đong mắt mùa yêu Sầu rơi rơi Mưa ơi Ái ân trời nghiêng đất vỡ Khát sầu, sầu khát ta chăng? Khát mưa, mưa nhớ ta chăng? Chạm tận cùng Ta nhớ Ta nhớ ta cô độc Say mưa sầu Say điệu đêm Lả

Thung mưa

Rộn nhịp mưa khua…tràn thung Gà hoang gáy loạn nước non cùng Ùn ùn sơn khí vờn chiều quạnh Còn tôi họa thơ… Tôi nhớ tôi đi những dặm trường Bên thành xưa cũ đã chìm sương Áo bào thấm thoắt luân hồi đọng Còn thơ giữa đoạn trường… Đàn trời hờ hững nhịp gió trời Thung mưa đã ngập thi tứ lơi Tôi gom ảo ảnh thành thơ cũ Cho hồn sống lại một cuộc đời Chân dẫm hài mưa nghe lạnh lạnh Nghe

Thu vô hình

Vô hình – Gió Lay ta đổ lá Lay ta rụng mưa Lay ta say xiêu thành mất nước   Vô hình – Thơ Ám người chiều tàn Ám người đêm lan Ám người mơ tan danh vỡ nghiệp   Xoáy cung đàn mưa rụng rụng Nhịp nhịp phách mây rơi Hư không âm âm Loạn lặng Bi ngưng Cung đàn vô thanh Người đi vô lộ   Vạn trạng vô thường Say vô hình thu Say vô hình thơ Ta uống rượu không đáy

Đêm mưa say Omar Khayyam

Mưa thơ rơi Mưa rơi thơ Í ơi rơi thơ mưa Chỉ một khúc chơi vơi vừa vọng Đã qua đời Chỉ một say cuồng vừa bén Đã hư vô Mồ ma trăm muôn giọt tưới Lịch sử sũng trang viết mới Bút cùn mòn ghi lại được gì đâu Phác mãi một màu đã cũ Nghèo nàn sao Không gượng muôn vẻ màu tươi Của thế giới nhiệm màu Khúc mưa lạc vận Giữa bản bi hài mệnh số Hồn ai say buông mưa